Lạc Thanh Dương yêu cầu trợ lý mang cho Trương Hợp Hoan mượn một cây đàn khác.
Trương Hợp Hoan thử lại âm thanh, cười nói: “Hôm nay tôi đến Thiên Đại làm khách, đã nói chuyện rất vui vẻ với Lạc tổng, nên muốn hát tặng cho tất cả người đẹp có mặt tại đây, chúc mọi người luôn luôn xinh đẹp.”
Lạc Thanh Dương nghe cậu ta nói cảm thấy hơi khó chịu, mỹ nữ khẳng định là không có mình trong đó, dù sao mình tuổi đã không còn trẻ, cảm thấy tuổi trẻ trôi qua rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã mất đi, ai có thể vĩnh viễn trẻ trung xinh đẹp được chứ?
Ngô Địch Khôn đến cạnh chỗ Lạc Thanh Dương cười nói: “Lạc tổng, không phải đã quyết địn bài hát của tôi là bài hát quảng bá rồi sao?”
Lạc Thanh Dương nói: “Ai nói với cậu đã quyết định? Chỉ là lọt vào danh sách rút gọn thôi.”
Ngô Địch Khôn có chút tức giận, trước đó đã nói quyết định, ngay đã tiền cũng cọc một phần ba cho anh ta rồi, như thế nào lại muốn thay đổi?
Không phải anh ta thổi phồng, nhìn trên giới âm nhạc của Nam Giang sáng tác tốt như anh ta được mấy người, nhất là thể loại ca khúc thương mại, chắc chắn bản thân là số một, “Đầy màu sắc” có âm điệu vui tươi, rất thích hợp để quảng bá trang phục thời trang.
Ngô Địch Khôn nói: “Lạc tổng, người này là ai?”
Lạc Thanh Dương nói: “Cậu ta bảo ca khúc của cậu không đủ cao cấp.”
Phổi của Ngô Địch Khôn muốn nổ tung, ca khúc của tôi không cao cấp? Tên nhóc này thì cao cấp sao? Trong giới âm nhạc Nam Giang, ca từ của tôi rất có tiếng, có thể chịu được nhưng không thể nhịn.
Trương Hợp Hoan nói: “Đáp ứng yêu cầu của Lạc tổng, tôi tạm thời viết ra ca khúc này, hy vọng mọi người sẽ thích nó.”
Đại An Phân dẫn đầu cổ vũ: “Chúng tôi sẽ thích!” cô là một hội viên và là một fan trung thành của Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan nhìn cô cười: “Bài hát này tên là “Người mẫu”. Vinh Hạo, xin lỗi nha, anh là ca sĩ của Tinh Vực, tôi là ông chủ của anh, tôi sử dụng vài ca khúc của anh là chuyện đương nhiên.
Dưới sân khấu Ngô Địch Khôn mắng thầm trong bụng, đến tên bài hát còn không ra hồn thì còn làm gì được, không phải ở đây là Thiên Đại xung quanh đều là người mẫu thì liền đặt tên “Người mẫu”, cậu nghĩ cậu là ai? Tào Thực sao? Làm thơ trong bảy bước à? Có thể tạo thành một bài hát ngay bây giờ sao?
Chuyên gia chỉ cần ra tay một cái là biết được, khi Trương Hợp Hoan đánh khúc guitar dạo đầu, Ngô Địch Khôn đã nhận ra được người này không phải chỉ ra vẻ lấy lòng mọi người, trình độ đàn guitar của cậu ta phải gọi là ở mức độ chuyên nghiệp rồi.
Ngô Địch Khôn là một chuyên gia. Chỉ sau khi nghe một đoạn, anh ấy đã nhận ra rằng bài hát “Người mẫu” này chứa đầy cảm giác đô thị mạnh mẽ. Nhịp điệu tổng thể và lời kể đều bộc lộ cảm giác hiện đại và hương vị của nhạc jazz và blues.
Không thể không thừa nhận, bài hát này nghe rất có phong cách. Nhất là khi so sánh với bài “Đầy màu sắc” của anh ấy, sáng tác của anh ấy có phần bình dân và bình thường hơn.
Phong cách của bài hát này có cảm giác mạch lạc rất mạnh mẽ. Nhưng nó đã cố tình loại bỏ sự giật gân quá mức, để khán giả nghe bài hát này một cách lý trí. Ngắm nhìn người mẫu từ góc nhìn của một người ngoài cuộc, đó là một loại lãng mạn ở một khoảng cách thích hợp. Loại cảm giác này vừa vặn nắm bắt được bản chất tinh thần thờ ơ và xa lạ của thành phố hiện đại.
Từ viết lại càng hay, diễn tả đầy đủ những mâu thuẫn mới trong sinh hoạt của xã hội hiện đại. Nếu thưởng thức một cách cẩn thận, thậm chí có thể phát hiện ra rằng bên trong lời bài hát bộc lộ rõ sự mâu thuẫn và hợp lý của chủ thể nhân gian. Đó là cảm giác bất lực được sinh ra từ nhu cầu và nghi vấn của chủ thể ở đô thị hiện đại.
Ngọn đèn, gió bụi trong lời bài hát đại diện cho đô thị và chủ nghĩa tiêu dùng tồn tại trong đó. Ở khu phố nơi khởi nguồn của chủ nghĩa tiêu dùng, cái tôi và quyền tự chủ đã bị kiềm chế tuyệt đối.
Thế hệ người dân mới sinh sống trong thành phố, bên cạnh những thú vui vật chất như ngọn đèn và gió bụi, còn có thể theo đuổi những vật chất nào khác? Sự tồn tại của chủ thể có ý nghĩa như thế nào? Nó phản ánh bước phát triển mới và sự hoang mang của người dân thành phố.
Trong hoàn cảnh khó khăn này, bạn là người duy nhất tôi có thể dựa vào. Liên hệ đến tiếng kêu ngàn dặm và hồi ức trăm năm trong lời bài hát.
Tiếng kêu và ngàn dặm là khái niệm không gian, hồi ức và trăm năm là khái niệm thời gian. Làm nổi bật khái niệm không gian và thời gian có tầm quan trọng độc đáo trong khu phố có chủ nghĩa tiêu dùng?
Có thể nói đây là một bài hát có phong cách, có ý nghĩa và chiều sâu.
Nhạc trong truyện:
Người mẫu - Lý Vinh Hạo (李榮浩 - 模特)
https://www.youtube.com/watch?v=7LBUcOVmD6A