Ngô Địch Khôn phát hiện Lạc Thanh Dương hờ hững với mình. Anh cũng không muốn tự chuốc lấy nhục nhã, lặng lẽ hỏi tiểu trợ lý: “ Người này là ai vậy? Về cơ bản tôi biết tất cả những người chơi nhạc ở Nam Giang, những tôi chưa từng thấy cậu ta.”
Tiểu trợ lý nói nhỏ với anh: “ Nghe qua “Không đơn giản như vậy” chưa?”
Ngô Địch Khôn đương nhiên biết bài hát này, chẳng lẽ người không chút khiêm tốn biểu diễn trên sân khấu này chính là tác giả của bài hit mới nổi gần đây “Không đơn giản như vậy” sao?
Lạc Thanh Dương mặc dù không phải là một người chuyên nghiệp về phương diện âm nhạc, nhưng anh ấy không sợ không biết hàng liền sợ hàng so với hàng. Đem cả hai ra so sánh lập tức có thể nghe ra sự chênh lệch, bài hát của Trương Hợp Hoan mạnh mẽ hơn nhiều so với ý nghĩ của Ngô Địch Khôn. Thật sự không nghĩ tới, tiểu tử này chẳng những có tài hoa mà còn có chiều sâu.
Nếu không phải vì Lạc Thanh Dương có mặt ở đây, đám người mẫu kia đã sớm tụ tập lên đây. Lạc Thanh Dương cũng không tính ở lâu, chờ Trương Hợp Hoan đi xuống liền nói với cậu ấy: “Tôi sẽ sắp xếp chuyên gia đến ký hợp đồng với cậu. Tôi muốn bài hát này, hai trăm ngàn.”
Ngô Địch Khôn vẫn còn đứng ở một bên, Lạc Thanh Dương thật sự là quá không để ý tới cảm nhận của người khác. Khiến cho anh cảm thấy rất xấu hổ, nhưng điều đó không có nghĩa là bài hát của anh đã bị loại.
Trương Hợp Hoan cũng không ở lại lâu, lần này đến không uổng công. Lạc Thanh Dương cuối cùng đã đồng ý để An Nhiên tham gia chương trình tạp kỹ “Chúng ta là diễn viên” và La Bồi Hồng không có lý do gì để không đồng ý với phương án của cô ấy.
Khi cậu đến đãi đậu xe để lấy xe, chiếc BJ212 của cậu lại gặp sự cố và cậu không thể khởi động xe sau nhiều lần đánh lửa.
Khi đám người Trương Hợp Hoan đến sửa xe, nhìn thấy Ngô Địch Không cùng đoàn đội của anh ấy cúi mặt ủ rũ đến bãi đậu xe. Đám người này nhìn Trương Hợp Hoan với ánh mắt không mấy thân thiện. Bọn họ đã vất vả cực nhọc lâu như vậy, cuối cùng chỉ nhận được 30.000 tiền đặt cọc. Tập đoàn Thiên Đại đã bội ước.
Đừng nhìn Ngô Địch Khôn có chút danh tiếng trong giới âm nhạc Nam Giang, nhưng anh ấy cũng không dám tranh luận với tập đoàn Thiên Đại. Phát sinh loại chuyện này anh ấy chỉ có thể nhận thua. Nhìn thấy Trương Hợp Hoan đi đến liền bước tới, gật đầu với cậu ấy: “Bài hát viết không tồi.”
Trương Hợp Hoan nói: “Cũng tàm tạm.”
Ngô Địch Khôn nói: “Nhưng làm việc gì cũng phải có quy tắc, hành vi ngang nhiên phá hủy sân khấu là không tốt.”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi cũng không phá sân khấu của anh. Thật ra làm âm nhạc quan trọng nhất là dùng tác phẩm để nói chuyện, anh nói có đúng không?”
Thật ra cậu cũng không định bán bài hát cho Lạc Thanh Dương, cô ấy nói 200.000 là 200.000? Bài hát bị hỏng của Ngô Địch Khôn có thể bán với giá này, còn mình nhất định phải cao hơn.
Ngô Địch Khôn gật đầu: “Sơn thủy hữu tương phùng, tôi tin sau này chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.” Anh ấy và ban nhạc lên một chiếc Iveco đậu ở đó, bên ngoài xe dán quảng cáo của Nam Giang music studio.”
(Sơn thủy hữu tương phùng: có nghĩa là dù cách xa bao lâu, cuối cùng chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau.
Trong tiếng Quảng Đông câu này còn được sử dụng để châm biếm, ngầm có nghĩa là khi gặp lại bạn, tôi sẽ không cho bạn cơ hội nào nữa.)
Trương Hợp Hoan càng ngày càng phát hiện văn hóa giải trí của thế giới song song này tiêu chuẩn phổ biến hơi thấp. Ngay cả những người như Ngô Địch Khôn cũng có thể phát triển mạnh mẽ.
Lúc này nhóm người mẫu cũng tan làm, Đại An Phân và Kiều Thắng Nam cùng nhau đi ra. Nhìn thấy Trương Hợp Hoan đứng ở nơi đó, Đại An Phân hưng phấn chạy tới: “Anh Hoan!”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Đại An Phân, Mạn Ny. Thật là trùng hợp!”
Kiều Thắng Nam nói: “Trùng hợp sao? Ngài không phải là đặc biệt đến công ty chúng tôi sao?”
Trương Hợp Hoan cười tủm tỉm gật đầu, bị Kiều Thắng Nam dỗi cậu cũng không còn cách nào khác.
Đại An Phân nói: “Bài hát vừa rồi rất dễ nghe, cậu bây giờ là thần tượng của tất cả người mẫu trong công ty chúng tôi.”
Kiều Thắng Nam chú ý đến một vấn đề khác: “Làm sao? Xe bị hỏng?”
Trương Hợp Hoan gật đầu: “Đột nhiên bất động, tôi đã gọi điện cho nhân viên bảo trì và đang đợi họ đến đây.”
Đang nói chuyện thì sợ sửa xe đến, kiểm tra sơ qua rồi nói với Trương Hợp Hoan là chiếc xe có vấn đề nghiêm trọng. Trước tiên cần phải kéo về để kiểm tra tu sửa thích hợp, Trương Hợp Hoan giao chìa khóa cho thợ sửa xe.
Đại An Phân chủ động đề nghị muốn đưa Trương Hợp Hoan trở về.
Xe của cô là một chiếc Audi TT màu trắng. Trương Hợp Hoan vốn định ngồi ở ghế phụ, nhưng Kiều Thắng Nam chỉ vào phía sau: “Anh ngồi ở phía sau đi, chân tôi dài!”