Chiếm tiện nghi của tôi còn muốn tôi cảm ơn anh sao? Cảm ơn tám đời tổ tông nhà anh, mời anh ăn cơm? Anh ăn đậu hũ của em còn chưa đủ sao? Ngẫm lại còn đang chấp hành nhiệm vụ, muốn đánh rớt răng của của anh ấy cũng chỉ có thể nuốt vào bụng, thở dài nói: “Triệu Viễn Phi này thật là phiền, cũng may anh phản ứng nhanh.”
Đại An Phân mặt mày sững sờ, từ khi nào cô ấy trở nên cởi mở như vậy. Bình thường đối với đàn ông đều không thay đổi sắc mặt, nhưng vừa rồi bị Trương Hợp Hoan cắn một cái vẫn thờ ơ. Chẳng lẽ cô ấy thích Trương Hợp Hoan? Kiều Thắng Nam lấy gương trang điểm ra để xem lớp trang điểm của mình có bị anh ấy làm hỏng hay không. Cái người không biết xấu hổ này, Đại An Phân cũng nghi ngờ.
Ba người về tới Vân Cư, thừa dịp Trương Hợp Hoan đang đi nhà vệ sinh, Đại An Phân hỏi Kiều Thắng Nam: “Tình huống này là sao? Cô mới vừa bị anh ấy cho…”
Kiều Thắng Nam nói: “Không thể nào, chỉ là mượn chỗ ngồi, cô nhìn nhầm rồi.”
Đại An Phân nghĩ trong lòng đây nhất định không phải diễn kịch. Âm thanh hôn môi cô nghe được rất rõ ràng, rất chân thực, nhở giọng nói: “Cô không phải thích anh ấy sao?”
Kiều Thắng Nam nói: “Tôi cũng không thích loại này, cô yên tâm đi. Tôi biết anh ấy là người cô yêu thích.”
Đại An Phân thế mà lại có chút đỏ mặt: “Cô không cảm thấy anh ấy đẹp trai sao?”
Kiều Thắng Nam lắc đầu: “Cẩn thận đi, người này rất đào hoa.” Nói xong cô ý thức được hai chữ “cẩn thận” cũng là dành cho mình.
Ba người gọi một vài món ăn An Huy đặc sắc. Nghe nói đầu bếp của Vân Cư đến từ Vân Sơn trang ở Huy Châu, người có thể nấu những món ăn An Huy chính thống nhất. Trương Hợp Hoan đã thưởng thức và nó thực sự rất ngon. Đại An Phân hỏi về công việc gần đây của Trương Hợp Hoan, Trương Hợp Hoan giới thiệu sơ qua.
Đừng nhìn phần lớn thời gian cậu nói chuyện với Đại An Phân, nhưng thực ra cậu đều là nói bóng gió để hỏi thăm tình tình của Kiều Thắng Nam. Kiều Thắng Nam thông qua cuộc trò chuyện của họ cũng biết được tình hình mới nhất của Trương Hợp Hoan.
Đại An Phân chỉ lo tán gẫu với Trương Hợp Hoan. Nhìn thấy Kiều Thắng Nam cũng không nói chuyện, còn sợ bỏ bê cô ấy. Nên cô chủ động bắt chuyện với Kiều Thắng Nam.
Lúc cô ấy trên đường đi nhà vệ sinh, Kiều Thắng Nam tức giận nhìn Trương Hợp Hoan. Trương Hợp Hoan rất chu đáo giúp Kiều Thắng Nam gắp một miếng má cá: “Cái này gọi là gắn bó như môi với răng.”
Gương mặt xinh đẹp của Kiều Thắng Nam nóng lên, nhỏ giọng mắng: “ Khoản nợ này em sẽ nhớ kỹ.”
Trương Hợp Hoan nói: “Em chỉ cần trả lại gấp đôi.”
Kiều Thắng Nam nói: “Bớt nói nhảm đi, anh đến công ty của tụi em làm gì?”
Trương Hợp Hoan nói với cô ấy là cậu đi theo Lạc Thanh Dương để bàn công việc. Để cô ấy tuyệt đối đừng hiểu lầm, cậu thật sự không phải nhắm vào cô ấy. Nhân lúc Đại An Phân không ở đây, Trương Hợp Hoan thấp giọng nói: “Em sẽ không ở lại Thiên Đại làm người mẫu mãi mãi phải không?”
“Không liên quan gì tới anh, quản tốt chuyện của mình đi. Còn nữa, về sau nếu anh không có việc gì thì cố gắng ít đến công ty.”
Trương Hợp Hoan gật đầu, hôm nay thực sự là một tình huống đặc biệt.
Kiều Thắng Nam nói: “Lần trước em nhắc nhở anh tốt nhất đừng quên, Lạc Thanh Dương không đơn giản. Thân cận với cô ấy quá đối với anh không có chỗ tốt.’
Trương Hợp Hoan thấy Đại An Phân đã trở lại, liền vẫy tay với cô ấy.
Kiều Thắng Nam nói: “Đại An Phân là người không tệ, anh đừng lừa gạt người ta.”
Trương Hợp Hoan thấp giọng nói: “Yên tâm, cô ấy không phải là mẫu người tôi thích, tôi thích kiểu người ngoài lạnh trong nóng lại có đôi chân dài.”
Trong đôi mắt lạnh lùng của Kiều Thắng Nam không khỏi có chút gợn sóng: “Đó là chuyện của anh, nếu anh dám hại người ta. Em sẽ không tha thứ cho anh.” Trong lòng thầm nghĩ mặt hàng này lại mở miệng nói hươu nói vượn, Đại An Phân chân không dài sao? Người ta so với mình còn cao hơn hai centimet.
“Ghen tị?”
Đại An Phân đã trở về: “Nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
Trương Hợp Hoan nói: “Nói chuyện về buổi trình diễn thời trang mùa đông của các cô.”
Đại An Phân nói: “Đúng rồi, tôi nghe nói ông chủ của chúng tôi phải chi hai mươi vạn để mua bài hát hôm nay của anh.”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Tôi chưa hẵn là bán cho cô ấy.”
Vấn đề ký tên của An Nhiên đã được giải quyết thỏa đáng, Lạc Thanh Dương chuẩn bị dùng 200.000 để đề nghị mua bản quyền “Người mẫu” nhưng lại bị Trương Hợp Hoan từ chối.
Lạc Thanh Dương tăng thêm cho cậu 100.000, nhưng Trương Hợp Hoan vẫn không đồng ý. Cậu nói với Lạc Thanh Dương rằng bài hát này dù có đưa ra bao nhiêu tiền cũng không bán. Lạc Thanh Dương tức giận đến bốc khói, rõ ràng là bị tên này chơi mình mà.
Trương Hợp Hoan chính là muốn thông qua chuyện này để nói với bà ta, dù có tiền cũng không thể muốn làm gì thì làm.