Trương Hợp Hoan tiếp tục đi về phía trước, Cổ Quang Địch nhận ra cậu ta đã rời khỏi sau lưng mình, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cái đệch, vừa rồi anh có ảo giác, giống như mặt hàng này cầm một cây đao kề trên cổ anh vậy. Anh đã xông xáo giang hồ nhiều năm như vậy, tại sao lại sợ một tiểu tử mới mọc lông mao? Anh ngẩng đầu nhìn Trương Hợp Hoan, lúc này Trương Hợp Hoan đã đi tới phía sau Trương Ích Hạc.
Trương Ích Hạc cũng cảm thấy cổ mình có chút cứng nhắc, tiểu tử này có tật xấu gì vậy? Vì sao cứ thích đứng sau lưng người khác nói chuyện vậy? Có cái gì mà không thể mặt đối mặt nói chuyện?
Trương Hợp Hoan nói: “Sự hợp tác của đài Lam với Youku đến tột cùng là trước hay sau chúng tôi? Nếu các người đã sớm đàm phán thành công thỏa thuận hợp tác, vậy thì phần thỏa thuận hợp tác mới này không có gì sai. Chứng mình Youku cố ý che giấu tình hình cụ thể của công ty. Dựa theo luật hợp đồng, thỏa thuận hợp tác ban đầu giữa chúng ta là vô hiệu!”
Trương Hợp Hoan vỗ lưng ghế dựa của Trương Ích Hạc: “Nếu sự hợp tác giữa các người là gần đây mới đặt được. Như vậy thì dựa theo thỏa thuận ban đầu của chúng ta. Bất luận tình hình cổ phần hiện hiện tại của các người là như thế nào, thì các người đều phải đàm phán lại một lần nữa với chúng tôi. Nếu chúng tôi kiên trì giữ nguyên hợp đồng ban đầu không thay đổi, đài Lam sẽ không được phép tham gia sản xuất và phát sóng chương trình tạp kỹ này.”
Mạnh Minh Quyên nói: “Tiểu Trương, hôm nay chúng ta chính là muốn đàm phán lại một lần nữa!”
Trương Hợp Hoan nói: “Không cần đàm phán, xét thấy hành vi lừa gạt của Youku. Chúng tôi hoàn toàn có thể thu hồi phần hiệp ước này và tìm nền tảng video khác để hợp tác.”
Cổ Quang Địch cười nói: “Tiểu Trương, hay là cậu ngồi xuống đi. Mọi người đều là đối tác, không cần phải gương cung bạt kiếm. Cậu nghĩ rằng mọi nền tảng video đều sẽ hứng thú với chương trình tạp kỹ này giống chúng tôi sao? Hơn nữa chúng tôi đã đầu tư rất nhiều từ trước. Hiện tại các cậu lại muốn xé bỏ hiệp ước, khả năng là cậu phải đối mặt với một số tiền bồi thường lớn.”
Trương Hợp Hoan mỉm cười nói: “Cổ tổng thật sự là một cao nhân. Rõ ràng là các người phá vỡ hiệp ước trước, còn muốn tìm chúng tôi bắt đền. Anh thật sự coi đài truyền hình Nam Giang là quả hồng mềm sao? Có biết sau lưng chúng tôi có bối cảnh gì không?”
Trương Hợp Hoan dừng lại một chút rồi nói: “Sau lưng chúng tôi là chính quyền thành phố Nam Giang. Nói thật với các người, chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu. Đài truyền hình chúng tôi không thể đánh bại các người, phía trên còn có tập đoàn phát thanh và truyền hình Nam Giang. Tập phát thanh và truyền hình không thể đánh bại các người, chúng tôi còn có chính quyền thành phố ở trên. Youku các người ngoài tiền ra còn có cái gì?”
Cổ Quang Địch bị câu hỏi của cậu ấy làm cho cứng họng, thật sự có chút nhức đầu. Không phải Trương Hợp Hoan đang nói chuyện giật gân. Nếu đài truyền hình Nam Giang thực sự đi tìm chính phủ kể khổ, chính phủ thành phố Nam Giang tuyệt đối sẽ không thể để Youku hướng về bọn họ.
Trương Ích Hạc cười nói: “Đồng chí tiểu Trương thật có ý tứ.”
Trương Hợp Hoan trở lại chỗ ngồi của mình, nhưng vẫn không ngồi xuống mà chống hai tay lên bàn. Khẩu Phật tâm xà nhìn Trương Ích Hạc: “Anh nghĩ tôi đang nói đùa. Tất nhiên đài Lam cũng có bối cảnh, sau lưng các người có tỉnh Nam Giang, nhưng sau lưng chúng tôi còn có Bình Giang. Hai tỉnh anh em đang phải vật lộn với nhau về kinh kế, xem ra cũng muốn đánh nhau về mặt văn hóa. Nhìn xem văn hóa của hai tỉnh lớn chúng ta đến cuối cùng ai mới là văn hóa chính thống! Tỉnh Bình Giang chỉ cần ra lệnh một tiếng, muốn chém muốn giết. Trương Hợp Hoan tôi sẽ đi trước làm gương, tỉnh Nam Giang các người sẽ phái ai tới? Anh sao?”
Bây giờ mọi người bắt đầu nhìn Trương Hợp Hoan với cặp mắt khác xưa. Tiểu tử này này thật không đơn giản, biến tranh chấp thương mại thành cuộc chiến văn hóa giữa hai tỉnh. Nếu thật sự làm theo cách nghĩ của cậu ấy, nói không chừng thật sự có thể làm lớn chuyện lên.
Nhiêm Minh Thâm đạo diễn chương trình tạp kỹ nổi tiếng của đài Lam nói: “Tính cách của chủ nhiệm Trương này cũng không giống như tài tử Nam Giang.”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi là người Bình Giang Bằng Thành. Quê hương của vua, vùng đất của rồng. Người dân Bằng Thành tỉnh Bình Giang là những người nóng tính nhất. Người bên chúng tôi, các người coi tôi như một người bạn, tôi sẽ móc tim móc phổi với các người.”
Cậu liếc mắt nhìn Đỗ Hành Đông, Đỗ Hành Đông xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Nhưng nếu có ai làm chuyện có lỗi với tôi, cũng đừng trách tôi trở mặt ăn miếng trả miếng. Dù có ăn miếng trả miếng tôi đều cảm thấy không đủ thoải mái, người xưa đối với loại chuyện này đều thích nói đền gấp bội, dùng tiếng Anh nói chính là double. Nghe không hiểu thì tôi sẽ dịch sang tiếng Trung, gọi là đánh!”