Trương Hợp Hoan hai mắt nghiêm nghị nhìn xuống mọi người, uy áp cường đại giống như mây đen bao phủ trong lòng mỗi người.
Lúc mới bắt đầu bọn họ nhìn thấy thanh niên này trong lòng còn kinh thường, nhưng hiện tại không còn ai khinh thường tiểu tử này nữa.
Ánh mắt Cổ Quang Địch chuyển hướng nhìn La Bồi Hồng người từ đầu tới đuôi không nói lời nào. Trước đây đều liên hệ với La Bồi Hồng, anh nghĩ rằng có lẽ La Bồi Hồng có thể là một bước đột phá, mỉm cười nói: “Chủ nhiệm La, hôm nay chúng ta hãy nói chuyện vui vẻ đi.”
La Bồi Hồng nói: “Ý của chủ nhiệm Trương nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Nếu như Youku không có hứng thú với chương trình tạp kỹ này, hoàn toàn có thể từ bỏ hợp tác.”
Cổ Quang Địch đương nhiên không chịu từ bỏ, cố vấn cùng diễn viên đều đã ký hợp đồng. Ban đầu mấy chục triệu đầu tư đều ném vào, hiện tại bắt anh từ bỏ? Làm sao có thể. Nhưng đài truyền hình Nam Giang lại có thái độ rất kiên quyết như vậy, dường như có mâu thuẫn với đài Lam. Điều này có chút phiền phức.
Trong lòng những người ở đài Lam biết rõ, đài truyền hình Nam Giang đấu tranh là chuyện hợp tình hợp lý. Chỉ cần bọn họ tham gia, đài truyền hình Nam Giang chắc chắn sẽ bị gạt ra ngoài.
Trương Ích Hạc nói: “Thật ra chúng ta hoàn toàn có thể đạt được tình huống ba bên cùng có lợi. Ba bên chúng ta là quan hệ hợp tác, không phải là quan hệ cạnh tranh. Điểm này cần phải rõ ràng.”
Trương Hợp Hoan nói: “Ba bên cùng có lợi là không có khả năng, điều đó sẽ chỉ gây ra xích mích nội bộ! Cuối cùng bị hy sinh vì lợi ích sẽ là chúng tôi. Các nhóm khán giả của đài truyền hình Nam Giang và đài Lam chồng chéo lên quá nhiều. Thật không may, tầm ảnh hưởng và mức độ phủ sóng của chúng tôi không thể so sánh với các người. Cho nên biện pháp giải quyết tốt nhất là phải có người rời đi!”
Cổ Quang Địch cùng Trương Ích Hạc liếc mắt nhìn nhau, bọn họ rời đi là không có khả năng. Đài truyền hình Nam Giang rời đi là tình huống lý tưởng nhất. Chỉ là nhìn điệu bộ hôm nay của đài truyền hình Nam Giang, xem ra cũng không dễ trêu. Để bọn họ rời đi cũng không dễ dàng như vậy.
Cổ Quang Địch nói: “Các cậu nghĩ lại mà xem, ba bên cùng có lợi là điều hoàn toàn có thể đạt được.”
Trương Hợp Hoan nói: “Mọi người đều là người có hiểu biết, ba bên cùng thắng nhưng có kẻ thắng nhiều kẻ thắng ít. Ý tưởng là của chúng tôi, chúng tôi đã tiêu phí tinh lực để lên kế hoạch cho hạng mục này. Youku các người chỉ là nhà đầu tư, bây giờ lại nhiều thêm đài Lam đến đây hái trái ngọt. Nếu tôi đoán không sai, bước tiếp theo đài Lam sẽ đảm nhận hoàn toàn việc sản xuất của chương trình tạp kỹ này đúng không?”
Mấy người đại diện của đài Lam liếc mắt nhìn nhau. Tiểu tử này nói chuyện cũng thật thẳng thắn, bọn họ đến đây chính là vì mục đích này. Trình độ sản xuất của đài truyền hình Nam Giang khẳng định không thể so sánh với đài của bọn họ.
Trương Hợp Hoan nói: “Cổ tổng luôn miệng nói ba bên cùng có lợi, vậy hãy xuất ra một phương án mà ba bên cùng có lợi.”
Cổ Quang Địch nói: “Cuộc họp hôm nay thật sự là quá khẩn trương, tôi nghĩ mọi người nên nghỉ ngơi một chút rồi bàn lại.”
Trương Hợp Hoan biết anh ta muốn cùng đài Lam thương lượng một đối sách, nên cậu gật đầu đồng ý.
La Bồi Hồng và Trương Hợp Hoan cùng đi ra ngoài sân thượng, ngắm nhìn phong cảnh nơi xa, La Bồi Hồng cười nói: “Xem ra chúng ta đã bị cô lập.”
Trương Hợp Hoan nói: “Bước tiếp theo chính là đá chúng ta ra ngoài.”
La Bồi Hồng thởi dài nói: “Tôi thật sự đã đánh giá thấp sự hèn hạ của bọn họ.”
Ngược lại Trương Hợp Hoan lại không cảm thấy đài Lam có bao nhiêu hèn hạ. Thực ra ban đầu chương trình này vốn do đài Lam sản xuất, cậu cũng là COPY ý tưởng của đài Lam. Tuy là thế giới song song, nhưng một số việc vẫn có mối liên hệ nhất định với nhau.
Đỗ Hành Đông chủ động đi tới chỗ bọn họ, lên tiếng chào hai người. Thật ra anh cũng đã khắc phục chướng ngại tâm lý rất lớn. Trong chuyện lần này, anh thực sự cảm thấy rất áy náy.
Anh đi đến bên cạnh Trương Hợp Hoan nói: “Chuyện lần này tôi thật có lỗi, tôi cũng chỉ mới biết về nó gần đây.”
Trương Hợp Hoan nói: “Không trách anh được, dù sao anh cũng không phải là cao tầng.” Bề ngoài nghe có vẻ dễ hiểu, nhưng thực chất trong đó lại ẩn chứa lời châm chọc.
Đỗ Hành Đông lúng túng nói: “Thật ra vẫn có khả năng hợp tác.”
La Bồi Hồng nói: “Chúng ta không có hứng thú bị dẫn ra pháp trường. Thay vì đợi đến cuối cùng bị người ta hái hết trái ngọt, không bằng ngăn chặn tổn thất kịp thời.”
Đỗ hành Đông gật đầu, anh vốn định nói hy vọng sau này chúng ta vẫn là bạn bè. Nhưng nghĩ lại cũng không cần phải nói ra những lời này. Cho dù mình vui, người khác cũng chưa chắc đã vui.