Trương Hợp Hân thấy Tiểu Vũ Đồng thật sự đáng thương. Hai chị em trên đường trở về, đã nói sáng mai làm một ít cơm đưa tới cho Tiểu Vũ Đồng.
Trương Hợp Hoan biết chị mình có tâm địa thiện lương, nhìn thấy lần này chị nhiệt tâm đối với chuyện trong nhà Lưu Hải Dư như vậy, nhịn không được nhớ đến anh rể của mình lúc trước. Bạn trai của chị trước giờ không có ai giống như Lưu Hải Dư, theo lý thuyết thì chị sẽ không cảm thấy hứng thú đối với Lưu Hải Dư.
Có lẽ là cậu nghĩ nhiều, chị chỉ đơn thuần cảm thấy cô bé nhỏ đó đáng thương mà thôi.
Sáng sớm hôm sau Trương Hợp Hân dậy sớm nấu cơm đưa qua, cô vốn định bảo Trương Hợp Hoan cùng đi. Nhưng Trương Hợp Hoan còn có việc khác, cậu và Lưu Trường Hà có hẹn đi trung tâm thể thao.
Đây cũng là một nhiệm vụ khác quan trọng khi cậu trở về, Lưu Trường Hà đang chuẩn bị cho cuộc thi boxing quốc tế. Vốn dĩ trận đấu này của hắn nằm ở cuối năm, nhưng khi bắt đầu chuẩn bị cũng không thuận lợi như trong dự đoán. Hiện tại vẫn chưa chuẩn bị xong, nhắm chừng nếu thuận lợi cũng phải đến mùa xuân năm nay.
Trương Hợp Hoan đi vào văn phòng Lưu Trường Hà, nhìn thấy bộ trà cụ mới, Lưu Trường Hải tự giễu nói: “Tôi không hiểu uống trà, chỉ là học đòi văn vẻ mà thôi. Hiện tại làm ăn mà không chơi cái trò này, người ta sẽ cảm thấy cậu không có văn hoá.”
Trương Hợp Hoan ngồi xuống bên bộ trà cụ, Lưu Trường Hà nấu nước phao trà. Uống là trà Phổ nhĩ, trà không tệ, nhưng trình độ pha trà thì đúng là phế vật, khiến cho vị trà quá nồng. Trương Hợp Hoan thật sự nhìn không trôi, đoạt lấy tự mình ra tay.
Trương Hợp Hoan trước tiên giới thiệu tình hình gần đây của mình, Lưu Trường Hà nghe nói cậu đã trở thành chủ nhiệm văn phòng đài truyền hình Nam Giang, nhịn không được cảm thán: “Tôi đã sớm nhìn ra cậu không phải kẻ đầu đường xó chợ, không ngờ bị tôi nói đúng rồi.”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi nói có anh biết lời này là có ý, cuộc thi boxing quốc tế của anh, tôi có thể sắp xếp phát sóng trên kênh thể dục của chúng tôi.”
Lưu Trường Hà mặt mày sầu khổ nói: “Hiện tại vẫn chưa đến nơi đến chốn, chuyện gì cũng cần đến tiền. Tôi lại không có bản lãnh kêu gọi nhà tài trợ. Nếu tất cả chỉ có mình tôi bỏ tiền túi, chỉ sợ lấy cả gia nghiệp của tôi cũng không đủ.”
Trương Hợp Hoan nói: “Không thể, Lưu ca anh trước kia không phải người như thế.”
Lưu Trường Hà anh hùng nhụt chí, thở dài nói: “Trước khác nay khác.”
Trương Hợp Hoan nhìn thoáng qua bên ngoài rồi nói: “Lưu ca, kế toán nhỏ rất có nhan sắc của anh đâu rồi?”
Lưu Trường Hà nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng nhắc đến cô ta, hố tôi hơn 2 triệu, hại chị dâu cậu thiếu chút nữa là ly hôn với tôi. Tôi chỉ có thể cắn răng nuốt cục tức xuống bụng. Người anh em, tôi khuyên cậu một câu, tuyệt đối đừng chơi đùa với phụ nữ. Chơi không tốt thì sẽ thua cả bản thân.”
Trương Hợp Hoan cười ha ha.
Lưu Trường Hà chỉ vào cậu: “Vui sướng khi người gặp hoạ, cậu còn có nhân tính sao?”
Trương Hợp Hoan nói: “Lưu ca, tình huống hai chúng ta không giống nhau. Anh là trai có vợ, tôi là thanh niên chưa kết hôn. Anh là biết sai nhưng vẫn phạm sai, tôi ngay cả cơ hội phạm sai lầm vẫn còn chưa có.”
Lưu Trường Hà gật gật đầu: “Trách tôi!”
Trương Hợp Hoan nhìn bộ dạng này của hắn cũng không đành lòng tiếp tục đả kích: “Cuộc thi boxing quốc tế của anh thật sự không tính làm?”
Lưu Trường Hà nói: “Làm, nhưng mà cần thời gian.”
Trương Hợp Hoan nói: “Hôm nay tôi đến còn có một việc, đài truyền hình chúng tôi gần đây có quay một bộ kịch truyền hình võ hiệp, cần không ít diễn viên thế thân. Bên này của anh có không ít tài nguyên, hẳn là có thể hỗ trợ cho người anh em tôi chứ?”
“Không thành vấn đề! Cứ bao trên người tôi.”
“Cuộc thi boxing quốc tế của anh, đợi tôi trở về tỉnh thành giúp anh hỏi một chút. Nếu kênh thể dục đồng ý phát sóng, thì chính là một mánh khoé. Anh có thể mượn điều này để hấp dẫn tài trợ.”
Lưu Trường Hà vỗ trán: “Ai ui, đạo lý đơn giản như vậy sao tôi lại không nghĩ tới chứ? Cũng là thằng nhóc cậu thông minh.”
Trương Hợp Hoan nói: “Không phải anh không nghĩ tới được, là do hiện tại tâm tư của anh đều ở trên người kế toán nhỏ rồi.”
Lưu Trường Hà dở khóc dở cười: “Cậu đừng có chọc khoáy tôi nữa, nhắc tới chuyện này tôi thật hận không thể tự cho mình hai bạt tai. Đúng rồi, hôm nay cậu không có hẹn gì chứ, trưa nay chúng ta uống một trận.”
Trương Hợp Hoan nói: “Đồng ý với mẹ rồi, tôi phải về nhà ăn cơm.”
Lưu Trường Hà cười nói: “Có phải muốn ở bên Sở tiểu thư hay không? Trọng sắc khinh bạn.”
Trương Hợp Hoan nói: “Cô ấy còn đang du lịch bên ngoài rồi.”
Lưu Trường Hà cười ha ha: “Cậu thật không phúc hậu, tưởng tôi không biết cô ấy đang ở Hán huyện sao?”
Trương Hợp Hoan có chút ngây ngốc: “Anh nói cái gì?”