Lưu Trường Hà nói: “Giả vờ, cứ giả vờ đi. Cô ấy và mẹ ở Hán huyện ngày hôm qua, cậu tưởng tôi không biết?”
Trương Hợp Hoan nghe hắn nói như vậy bắt đầu ý thức được chuyện tình có chút vượt tầm kiểm soát. Lưu Trường Hà căn bản sẽ không biết chuyện mẹ Sở Thất Nguyệt về nước. Chuyện này chứng minh Sở Thất Nguyệt đã trở lại, nhưng lại không nói với cậu. Xem ra cô hẳn là giận cậu, cố ý không liên lạc với cậu.
Thật ra gần đầy Trương Hợp Hoan cũng có thể cảm nhận được cô bất hoà với cậu. Cho dù là du lịch cũng lười liên lạc với cậu. Nhớ rõ Sở Thất Nguyệt từng nói, mẹ cô Phương Minh Như là một nhà tâm lý học, chẳng lẽ là bị mẹ ảnh hưởng.
Trương Hợp Hoan ngẫm nghĩ, vẫn là gửi một tin nhắn cho Sở Thất Nguyệt - Anh ở Bằng Thành.
Một câu có hai ý nghĩa, nói cho Sở Thất Nguyệt biết cậu đã trở lại. Đồng thời cũng ám chỉ cho Sở Thất Nguyệt tự nói ra chuyện cô cũng ở Bằng Thành.
Sở Thất Nguyệt không trả lời tin nhắn.
Tuy rằng Lưu Trường Hà thành tâm mời Trương Hợp Hoan ở lại uống rượu, nhưng Trương Hợp Hoan đã không còn tâm tình. Cậu phát hiện cậu vẫn động chân tình đối với Sở Thất Nguyệt. Cậu dường như chưa bao giờ bị nữ giới lạnh nhạt. Đời trước luôn là một đám mỹ nữ vây quanh cậu, chỉ có cậu vứt bỏ người khác, không có người khác vứt bỏ cậu.
Sau khi sống lại một đời, tuy mở đầu chính là Lâm Nhiễm chia tay với cậu, nhưng trong trí nhớ của cậu căn bản không có người tên là Lâm Nhiễm, cho nên cũng không có cảm giác mất mát gì. Nhưng Sở Thất Nguyệt không giống vậy, cô là cô gái đầu tiên làm cậu động tâm sau khi đi đến thế giới song song này.
Trương Hợp Hoan vừa mới về nhà, đã nhận được điện thoại của bạn học. Cậu tốt nghiệp trường cao đẳng Bằng Thành, ở đây có không ít bạn học. Nhưng ký ức quá khứ của Trương Hợp Hoan là một thế giới hoàn toàn khác.
Đi vào thế giới song song này, ngoại trừ người nhà và chính bản thân cậu ra, sinh mệnh hai mươi mốt năm trước đều đã được sửa lại hoàn toàn. Bao gồm thời niên thiếu, thời thanh xuân, tình yêu, đương nhiên còn có bạn học của cậu. Cho nên cậu đến nơi này lâu như vậy, ngoại trừ Lâm Nhiễm thì hầu như không còn liên hệ đối với những bạn học khác. Đôi lúc cậu cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao không có bạn học chủ động liên hệ với cậu? Chẳng lẽ cậu vốn không có bạn?
Gọi điện bảo cậu tụ hội là Thôi Kiệt, bạn trung học, mời cậu tối nay cùng đi Vạn Hào, nhắc nhở cậu nhất định phải có mặt. Thuận tiện nhắc cậu đem theo tiền tới, tụ hội là chia đều, dư trả thiếu bù thêm.
Trương Hợp Hoan nhất thời có cảm giác bị gọi đến góp tiền. Căn cứ hiểu biết hiện tại của cậu đối với bản thân thời học sinh, lúc cậu học trung học cũng không xuất sắc. Thành tựu lớn nhất chính là có Lâm Nhiễm là bạn gái.
Lâm Nhiễm lúc đó là tình nhân trong mộng của rất nhiều nam sinh, rất nhiều người cảm thấy khó hiểu khi cô kết đôi với Trương Hợp Hoan. Ai nấy đều cho rằng củ cải tốt này bị lấy cho heo ăn.
Trương Hợp Hoan vốn dĩ không định đi, dù sao cậu cũng không thân quen với những bạn học này. Không bao lâu lại nhận được tin nhắn của Lâm Nhiễm, hỏi cậu có phải đang ở Bằng Thành hay không? Mời cậu buổi tối cùng tham gia tụ hội bạn học.
Đối với người bạn gái cũ đã yêu đương năm năm, phát sinh quan hệ thân mật vô số lần nhưng cậu lại không hề có ấn tượng này, Trương Hợp Hoan vẫn cảm thấy có chút áy náy. Yêu cầu của cô cậu đương nhiên không tiện từ chối, vì thế đáp ứng.
Lâm Nhiễm hỏi địa chỉ hiện tại của cậu, nói buổi chiểu sẽ qua đón cậu.
Trương Hợp Hoan buông điện thoại xuống, trong lòng có chút buồn bực. Chẳng lẽ Lâm Nhiễm tình cũ nảy mầm? Cô ấy không phải đã có Lương Tư Đạt rồi sao? Hai người đã đính hôn rồi, chắc là do cậu suy nghĩ nhiều.
Hôm nay Trương Hợp Nguyệt nghỉ ở nhà, gần đây thành tích của cô tăng lên rất nhanh. Trương Hợp Hoan giúp cô liên hệ kỳ thi ở trường, tháng này phải đi Nam Giang dự thi. Lần này sẽ theo anh cùng nhau đi Nam Giang để tiến hành ôn tập trước cuộc thi.
Trương Hợp Hoan nhìn thư pháp của cô một chút, không thể tưởng tượng chữ của em gái tự viết lại thật không tệ, thành tích không thành vấn đề. Thi ở trường có thể thông qua, hơn nữa còn có tác động từ Hạ Hầu Minh, rất có hy vọng có thể thi vào Đại học sư phạm Nam Giang.
Trương Hợp Hoan cổ vũ em gái một chút. Sinh viên đại học duy nhất của Trương gia bọn họ nhắm chừng sẽ từ Trương Hợp Nguyệt bắt đầu.
Trương Hợp Nguyệt cực kỳ chờ mong đối với chuyến đi Nam Giang lần này: “Anh, anh nói kỳ thi tuyển sinh đó có đáng tin không?”
“Em không tin tưởng anh như vậy sao? Anh của em hố ai cũng không thể hố em mình được.”
Trương Hợp Nguyệt lôi kéo cậu ngồi xuống, lấy lòng mát-xa bả vai cho cậu: “Anh, em còn không dám nghĩ tới ghi danh vào Đại học sư phạm Nam Giang. Thành tích của em mặc dù có tăng lên, nhưng vẫn còn cách xa cánh cửa của Đại học sư phạm Nam Giang.”
“Có biết nếu có chí nhất định thành hay không? Cứ lập tốt mục tiêu, sau đó tìm đường tắt.”