Trương Hợp Nguyệt gật đầu: “Anh, gần đây sao không thấy chị Thất Nguyệt?”
Trương Hợp Hoan nói: “Cô ấy có sự nghiệp của mình, anh cũng có sự nghiệp, gần đây rất ít gặp mặt.”
Trương Hợp Nguyệt nói: “Nhưng mẹ lo lắng cho anh, sợ anh đi vào vết xe đổ của ba.”
Trương Hợp Hoan cười không nổi: “Tiểu Nguyệt, em cảm thấy anh như thế nào?”
“Rất tốt. Là một người đàn ông rất hấp dẫn. Không ít cô gái trong lớp em đã bị anh hút hồn. Họ đã để những bức ảnh theo phong cách Trung Hoa Dân Quốc của anh làm màn hình điện thoại. Họ liếm màn hình mọi lúc, chỉ vì muốn gặp anh mà họ đã bắt đầu nịnh bợ em.”
Trương Hợp Hoan vui vẻ nói: “Anh em có bộ dạng đẹp trai, cũng không có cách nào.” Nhắm chừng cũng là Trương Hợp Nguyệt khoe ra, cô không nói không ai biết cậu là anh cô?
Trương Hợp Nguyệt nói: “Kỳ quái, trước kia em cũng chưa từng cảm thấy anh đẹp trai. Nhưng mà nửa năm này, em cảm thấy anh càng ngày càng giống mỹ nam. Có phải là vì có tiền nên được cộng điểm không?”
Trong lòng Trương Hợp Hoan nói không thể nói nguyên nhân chân chính với cô. Tuy rằng bây giờ cậu vẫn là Trương Hợp Hoan, nhưng hiện tại cậu đã có thể được gọi là thoát thai hoán cốt.
“Anh, Thất Nguyệt và An Nhiên thì anh thích ai?”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Em á, chăm học đi, đừng quan tâm chuyện này.”
“Em nhìn ra được các chị ấy đều thích anh, nhưng một ngày nào đó anh sẽ phải đưa ra lựa chọn, anh chỉ có thể chọn một người mà không thể cưới cả hai đi?”
Trương Hợp Hoan nói: “Quan tâm chuyện của em đi.” Cậu đứng dậy muốn bỏ chạy đã bị em gái nắm bả vai: “Anh, em thích chị Thất Nguyệt hơn.”
Trương Hợp Hoan nói: “Nguyên nhân?”
Trương Hợp Nguyệt nói: “An Nhiên là diễn viên, xinh đẹp là xinh đẹp, nhưng anh có cảm thấy nhất cử nhất động của chị ấy đều hoàn mỹ. Một cô gái như vậy thích hợp làm tình nhân, nhưng không thể là một người vợ tốt.”
Trương Hợp Hoan thật sự là dở khóc dở cười. Tuổi còn nhỏ lại có thể bắt đầu phân thích phụ nữ, nhanh chóng chuyển đề tài: “Chị đâu rồi?”
“Đến cửa hàng rồi. Hãy nói về chuyện tình cảm của anh đi. Em biết anh không phục, nhưng phụ nữ hiểu phụ nữ nhất.” Trương Hợp Nguyệt buôn chuyện không ngừng.
May mắn lúc này Lâm Nhiễm gọi điện thoại đến, cô đã ở dưới lầu.
Trương Hợp Hoan nhân cơ hội thoát khỏi em gái.
Lâm Nhiễm lái chiếc xe Honda Civic màu đỏ với giấy phép xe A. Trương Hợp Hoan ngồi xuống ghế phụ rồi khen: “Xe mới, không tệ!”
Lâm Nhiễm hôm nay đã chuẩn bị rất kỹ, hôm nay rất nữ tính, mùi nước hoa trên người quả thật rất nữ tính. Cô ấy ra hiệu cho Trương Hợp Hoan thắt dây an toàn rồi lái xe rời khỏi.
Trương Hợp Hoan hỏi về chuyện bạn học. Lâm Nhiễn nói cho cậu biết chuyện này đã sớm được tổ chức. Tết Nguyên Đán hằng năm đều có dịp tụ hội, chỉ là trên danh sách không có Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan nói: “Vì sao không có tôi?”
Lâm Nhiễm nói: “Anh còn không biết. Lần tụ hội ba năm trước đây anh và Từ Nghiễm Nghĩa đánh nhau, chính là anh nói không bao giờ đi tụ hội bạn học nữa. Không nghĩ tới lần này anh có thể tham gia.”
Trương Hợp Hoan ngẩn ra một chút, nhưng thật ra chuyện này cậu không nhớ rõ lắm. Thoáng nhìn qua Lâm Nhiễm nói; “Có phải trước đây tôi rất khốn nạn?”
Lâm Nhiễm nói: “Anh có đức hạnh gì thì chính anh không rõ ràng sao?”
“Rõ ràng, nhưng tôi muốn nghe cô nói.”
"Ích kỷ, keo kiệt, hư vinh, tàn nhẫn, suy đồi, sống được ngày nào hay ngày đó, không có chí tiến thủ."
Da đầu Trương Hợp Hoan có chút phát tê, không ngờ mình trong lòng cô ấy là một người như vậy. Khó trách Lâm Nhiễm chia tay mình. Nhìn thoáng qua phong cảnh bên ngoài cửa sổ, tự đáy lòng thở dài. Nhưng nghĩ lại, nếu không chịu nổi như thế mà Lâm Nhiễm có thể ở lại với cậu năm năm, cậu hẳn là vẫn có ưu điểm gì đó.
Lâm Nhiễm cười lên: “Bất quá hiện tại anh rất tốt, mọi người cũng trở nên tích cực như ánh mặt trời.”
Trương Hợp Hoan nói: “Chuyện tình của cô và Lương Tư Đạt có tốt không?”
Lâm Nhiễm gật đầu: “Anh ấy đối với tôi rất tốt, nhưng anh ấy rất hay ghen. Vì vậy tôi không dám liên lạc với anh.”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Nếu ngay cả ghen cũng không có thì chứng tỏ cô trong lòng anh ta căn bản là không quan trọng.”
Lâm Nhiễm nói: “Sức khỏe của dì có tốt không?”
“Rất tốt.”
“Chị Bạch Anh rất tốt với tôi, chuyện này đều dựa vào anh.”
“Còn khách khí với tôi, hai ta là quan hệ gì.”
Mặt Lâm Nhiễm có chút đỏ: “Tôi nghe nói anh ở đài truyền hình Nam Giang phát triển rất tốt.”
Trương Hợp Hoan nói: “Đúng vậy, Tôn đài trưởng rất tín nhiệm tôi.”
Lâm Nhiễm cảm khái nói: “Xem ra hai chúng ta không hợp nhau, sau khi tách ra, sự nghiệp của anh bắt đầu không ngừng tăng lên.”
Trương Hợp Hoan nói: “Cô cũng không tồi.”
Lâm Nhiễm cười cười, nụ cười có chút miễn cưỡng.
Lâm Nhiễm đưa xe vào bãi đỗ xe Vạn Hào. Thời điểm đỗ xe thì Trương Hợp Hoan vô tình thấy chiếc Minicountryman của Sở Thất Nguyệt. Nhìn biển số xe, xác định chính là xe của Sở Thất Nguyệt.