Trương Hợp Hoan thầm nghĩ cô đang làm gì ở nơi này, không biết đêm nay có thể gặp không.
Lâm Nhiễm khóa xe, từ bên trong lấy ra cái túi MK, gọi điện thoại cho bạn học, xác định địa điểm tụ hội.
Trương Hợp Hoan nghĩ rằng không có ấn tượng gì với những bạn học này, sợ rằng bản thân ngay cả một cái tên cũng không gọi được. Bất quá có Lâm Nhiễm dẫn đường, vì vậy hẳn là không khó để lừa dối cho qua.
Lâm Nhiễm nói cho Trương Hợp Hoan, hiện tại các bạn học đều không biết tình huống của cậu. Bất quá chuyện bọn họ chia tay thì đều đã biết.
Trương Hợp Hoan mừng rỡ vì mọi người không thân quen với cậu, như vậy tối nay có thể không thu hút sự chú ý.
Hôm nay tổng cộng có hai mươi bạn học đến tham gia tụ hội. Bọn họ đặt một căn phòng nhìn ra bên ngoài hồ, bên trong có hai cái bàn tròn lớn.
Hai người bọn họ vừa vào cửa liền bị các bạn học nhiệt liệt hoan nghênh. Đương nhiên chủ yếu là hoan nghênh Lâm Nhiễm. Lâm Nhiễm không những xinh đẹp mà còn là học giỏi nhất lớp. Sau khi tốt nghiệp thi được vào trường chuyên, hiện tại cô đã được vào kênh tin tức của Đài truyền hình vệ tinh tỉnh.
Trên đường Lâm Nhiêm nói cho Trương Hợp Hoan, Bạch Anh cực kỳ chiếu cố với cô. Trước mắt Lâm Nhiễm đã bắt đầu chủ trì tin tức buổi chiều, được phản hồi không tệ.
Trương Hợp Hoan đưa mắt nhìn xung quanh, tất cả đều là những gương mặt xa lạ. Có thể nói cậu sống 21 năm này là vô ích, cái gì cũng không nhớ rõ.
Tên cao cao gầy gầy là người tổ chức tụ hội lần này tên là Thôi Kiệt, cũng là lớp trưởng thời trung học của bọn họ. Sau khi tốt nghiệp cấp ba được bổ nhiệm vào cục Nội Vụ, có thể coi như là bước một chân trên con đường làm quan.
Lâm Kiệt đi đến bắt tay Lâm Nhiễm: “Đại minh tinh, cô có thể đến là vinh dự của chúng tôi.”
Lâm Nhiễm cười nói: “Tôi là đại minh tinh cái gì, chỉ là một người dẫn chương trình thực tập.”
Trương Hợp Hoan chủ động đưa tay ra, Thôi Kiệt chỉ cười gật đầu với cậu: “Đến rồi!” Sau đó hắn hời hợt bắt tay cậu một chút, xoay người đón tiếp những người khác.
Trong lòng Trương Hợp Hoan tự hỏi trước kia mình đã đắc tội hắn sao? Khinh thường cậu như thế. Lâm Nhiễm đi tán ngẫu với các cô gái khác.
Trương Hợp Hoan chỉ cần là nhìn thấy bạn học đều gật đầu chào người ta. Dù sao cũng không nhớ ra tên, chủ yếu là cậu không biết. Chủ đề giao tiếp của các nhân vật đều là gật đầu mà mỉm cười, dù sao người ta cũng nghĩ là anh ta biết.
Trương Hợp Hoan rất nhanh liền ý thức được mình không được chào đón ở nhóm bạn học này. Tất cả đều chỉ gật đầu chào anh, cho đến bây giờ vẫn không có ai chủ động đến bắt chuyện. Trương Hợp Hoan cảm giác có chút nhàm chán. Theo lý thuyết danh tiếng của cậu ở Bằng Thành không tệ, chẳng lẽ những bạn học này không nghe radio? Hay là họ vẫn nghe radio nhưng mà họ không thể kết nối với người dẫn chương trình nổi tiếng chạm là có thể bỏng Trương Hợp Hoan kia với cậu.
Trương Hợp Hoan đặt ly trà xuống, ngồi xuống, lấy điện thoại ra xem. Nhìn thấy Sở Thất Nguyệt vẫn chưa trả lời tin nhắn, nhắm chừng là cô ấy đang khó chịu với hành động nào đó của cậu.
Xem một chút Bảng xếp hạng ca khúc mới nhất, “Không đơn giản như vậy” đã bị loại khỏi danh sách bài hát mới. Nhưng mà “Bản thân bất chợt” đã đứng đầu Bảng xếp hạng bài hát mới. “Không đơn giản như vậy” sau khi rớt ra khỏi top 10, đã lọt vào danh sách top 20 bài hát hot.
Lúc này có người đi đến ngồi bên cạnh cậu. Trương Hợp Hoan ngẩng đầu, đâu là một người đàn ông với cái đầu vuông, trên cổ đeo sợi dây chuyền vàng và vết sẹo trên trán. Xuất phát từ phép lịch sự, Trương Hợp Hoan mỉm cười với hắn.
Đối phương cũng cười lên, chỉ vào vết sẹo trên trán nói: “Cậu còn nhỡ rõ không?”
Trương Hợp Hoan gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới chuyện Lâm Nhiễm nói ba năm trước đây cậu cùng một bạn học tên Từ Nghiễm Nghĩa đánh nhau. Chẳng lẽ mặt hàng này chính là Từ Nghiễm Nghĩa, vết sẹo trên trán hắn là do mình tặng sao?
Lúc này Thôi Kiệt đi tới, vỗ bả vai hắn nói: “Nghiễm Nghĩa, cậu bảo tôi mời người ta tới, tôi đã mời tới rồi. Đều là bạn học, nên trút bỏ mọi ân oán.”
Trương Hợp Hoan cười đưa tay về phía Từ Nghiễm Nghĩa. Từ Nghiễm Nghĩa nắm tay cậu, rõ ràng thêm chút lực. Trương Hợp Hoan không phản kích, nguyên nhân chính là sức mạnh Từ Nghiễm Nghĩa không cùng đẳng cấp với cậu. Nếu mình sử dụng vũ lực thì lại sợ hiện tại sẽ làm hắn bị thương. Đều là bạn học, mình thậm chí còn đánh hắn để lại sẹo, vẫn nên nhường ba phần tôn trọng vậy.
Từ Nghiễm Nghĩa lấy ra một cái gói Trung Hoa, lấy một điếu đưa cho Thôi Kiệt. Nhưng anh ta không có ý định đưa cho Trương Hợp Hoan hút, chứng mình đầu óc mặt hàng này quá nhỏ.
Thôi Kiệt rõ ràng có chút lấy lòng Từ Nghiễm Nghĩa: “Nghiễm Nghĩa, nghe nói công trình gần đây cậu làm không tệ.”