Từ Nghiễm Nghĩa vẻ mặt kiêu ngạo: “Cũng được, đều là chút việc chân tay. Trình độ học hành không tốt, không giống các cậu đều học đại học.”
“Đại học thì làm sao? Xã hội này cân nhắc giá trị tiêu chuẩn tồn tại chính là tiền. Nhưng cậu là bạn cùng lớp chúng ta, cậu là người học giỏi nhất trong số chúng tôi, Q7 cũng lái được rồi.”
Nguyên nhân Thôi Kiệt nói như vậy là Từ Nghiễm Nghĩa sau khi tốt nghiệp cấp ba thì tiếp nhận công việc của ba hắn, nhận thầu công trình, mua một chiếc xe Audi Q7. Nghe nói là hơn một triệu.
Từ Nghiêm Nghĩa hỏi Trương Hợp Hoan: “Cậu hiện tại đang làm gì?”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi ở Nam Giang, lăn lộn.”
Từ Nghiễm Nghĩa nói: “Uầy. Nam Giang, tỉnh thành. Cậu hiện tại là người của thành phố lớn, đúng là phải nhìn cậu với cặp mắt khác xưa. Làm ăn gì vậy?”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Không làm ăn, làm công.”
Lâm Nhiễm quay lại, Từ Nghiễm Nghĩa đưa tay về phía cô: “Lâm đại mỹ nữ, còn nhớ bạn học cũ này không?”
Lâm Nhiễm cười rồi bắt tay hắn: “Biết, người giàu có trong lớp chúng ta.”
Từ Nghiễm Nghĩa ha ha cười nói: “Chút tài sản này của tôi mà gọi là giàu có gì.” Lôi kéo Lâm Nhiễm không buông tha: “Tôi hiện tại đều xem tiết mục của cậu. Cậu trên TV rất hấp dẫn.”
Lâm Nhiễm rút tay ra ngồi bên cạnh Trương Hợp Hoan. Từ Nghiễm Nghĩa ngồi xuống bên cạnh cô: “Lâm Nhiễm, tôi nghe nói các cậu chia tay?”
“Chuyện này cần báo cáo cậu sao?” Lâm Nhiễm có chút không vui.
Từ Nghiễm Nghĩa cười nói: “Vậy không phải tôi có cơ hội sao?”
Trương Hợp Hoan nhìn mặt hàng không biết xấu hổ này, có chút rõ ràng ba năm trước vì sao cậu tặng sẹo cho hắn.
Lâm Nhiễm nói: “Thật có lỗi, tôi đã đính hôn.” Cô nâng ngón út lên, ngón giữa trên tay phải có một chiếc nhẫn kim cương.
Từ Nghiễm Nghĩa nói: “Chiếc nhẫn kim cương này quá nhỏ, nếu là tôi khẳng định sẽ mua cho cậu một chiếc lớn hơn.” Lời này nói ra còn có chút không biết xấu hổ.
Trương Hợp Hoan nhịn không được nói: “Cậu hiện tại rất có tiền.”
Từ Nghiễm Nghĩa lập tức chống mắt với cậu: “Không bao nhiêu, nhưng khẳng định nhiều hơn cậu.”
Trương Hợp Hoan nói: “Tiền nhiều thì nói làm gì, dám tiêu tiền mới giỏi.”
Từ Nghiễm Nghĩa gật gật đầu, đứng lên nói: “Các bạn học, trước tiên nghe tôi nói một câu, chi phí đêm nay toàn bộ do tôi thanh toán! Mọi người chỉ cần thoải mái ăn uống, không say không về!”
Mọi người đồng thời trầm trồ khen ngợi, chính là thích kiểu người tiêu tiền như rác, hào phóng như thế.
Từ Nghiễm Nghĩa nói xong, nhìn chằm chằm Trương Hợp Hoan rồi nói: “Phần của cậu tôi không trả!”
Lâm Nhiễm lo lắng Trương Hợp Hoan sẽ phát sinh xung đột với hắn, bảo Trương Hợp Hoan đi xem phong cảnh với cô. Mỗi một phòng đều có một ban công nhỏ, có thể nhìn thấy phía Nam hồ Tê Vân. Trương Hợp Hoan đi theo Lâm Nhiễm ra ngoài.
Lâm Nhiễm nói: “Anh đừng để ý đến hắn, Từ Nghiễm Nghĩa chính là một tên điên, cả ngày bày bộ dáng nhà giàu mới nổi.”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Tôi khẳng định không chấp nhặt với hắn. Đúng rồi, năm đó sau tôi lại phát sinh xung đột với hắn?”
Lâm Nhiễm nói: “Anh không nhớ rõ?”
“Lúc đó uống nhiều, không mấy rõ ràng.” Lý do này thật sự rất tự nhiên.
Lâm Nhiễm thở dài, nói cho cậu, Từ Nghiễm Nghĩa theo đuổi cô từ thời trung học, ba năm trước tà tâm chưa chết. Lúc bạn học tụ hội hắn uống nhiều, nói Trương Hợp Hoan mấy câu khó nghe. Trương Hợp Hoan cũng uống nhiều, cầm lấy bình rượu đập lên đầu Từ Nghiễm Nghĩa.
Trong lòng Trương Hợp Hoan thầm khen, dù sao cậu cũng có máu điên: “Trách không được, hắn chịu thiệt lớn như vậy đương nhiên hận tôi.”
Lâm Nhiễm nói: “Hắn chịu thiệt? Hắn chỉ là bị anh đánh một cái lỗ trên đầu, anh thì thảm rồi, bị hắn đánh nằm liệt trên đất. Anh còn không đánh trả được. Hắn đuổi theo đánh anh, còn dùng một cước đá anh.”
Lâm Nhiễm nhìn đũng quần Trương Hợp Hoan, không tiện nói thẳng. Lúc ấy đũng quần Trương Hợp Hoan bị đá một cái rất mạnh, nghĩ đến cũng thấy doạ người. Nhưng mà sức chiến đấu của Trương Hợp Hoan cũng quá kém, Lâm Nhiễm lúc đó cực kỳ xấu hổ.
Trương Hợp Hoan biết được chân tướng, lập tức nóng mặt. Tên dễ nhũi này lại có thể để lão tử chịu thiệt lớn như vậy? Vừa rồi cậu nhường hắn ba phần là vì nghĩ mình chiếm tiện nghi của người ta. Không ngờ trôi qua nửa ngày lại là cậu chịu thiệt, thù này không báo không phải là quân tử.
Lâm Nhiễm nói: “Nếu không vui thì về thôi, đỡ để hắn lại nhằm vào anh.”
Trương Hợp Hoan nói: “Không sao, cùng lắm thì lại đánh một trận.”
Tiệc tối chính thức bắt đầu, Thôi Kiệt đại diện bạn học lên tiếng. Sau khi phát biểu dào dạt nhiệt tình, bắt đầu uống rượu ăn cơm.
Trong buổi tiệc, Thôi Kiệt lại tuyên bố một hoạt động. Đó là chính là đưa ấm áp đến viện phúc lợi, thật ra lúc trước bọn họ cũng muốn làm hoạt động cùng loại, mỗi đầu năm đều đưa ấm áp đến viện phúc lợi. Nhưng mà lúc đó đang học đại học, vẫn chưa tốt nghiệp, năng lực kinh tế có giới hạn. Hiện tại mọi người đều đã đi làm, có tiền lương, có thu nhập.