Đây là cuộc đời, tổng phải lựa chọn, Lâm Nhiễm lúc này cảm xúc phức tạp rắc rối, nhìn gương mặt quen thuộc của Trương Hợp Hoan, cô lại cảm thấy xa lạ vô cùng.
“Hôn một cái!”
“Hôn một cái!”
Trong sự hô hào của mọi người, Lâm Nhiễm ôm lấy cổ Trương Hợp Hoan, nhón mũi chân hôn lên bờ môi của cậu.
Toàn trường hoan hô, so với nụ hôn càng ồn ào hưng phấn thêm. Từ Nghiễm Nghĩa là người thất vọng nhất, hắn ta như thế nào đều không rõ ràng, đầu óc Trương Hợp Hoan có phải có vấn đề hay không. Bỏ ra 500.000 để hôn Lâm Nhiễm, người bình thường ai có thể làm ra chuyện này.
Lâm Nhiễm chợt nhận ra Trương Hợp Hoan là một quý ông từ đầu đến cuối. Cậu ta không nói, nhưng cô ôm thật sự rất nhanh. Nhưng Trương Hợp Hoan chỉ ôm eo một cái lịch sự, Lâm Nhiễm thậm chí đã chuẩn bị hôn cậu một cách nồng cháy nhưng mà Trương Hợp Hoan đã kiềm chế.
Sau khi hôn Trương Hợp Hoan thì Lâm Nhiễm cũng rất nhanh định thần lại, đôi mắt sáng ngời của cô ấy có chút lấp lánh.
Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mệ, rất nhiều bạn học nhìn ra hai người này có khả năng chưa dứt tư tình, nhắm chừng đêm nay muốn đi lên lầu thuê phòng.
Thôi Kiệt kích động tuyên bố: “Cảm ơn hai vị bạn học Trương Hợp Hoan và Lâm Nhiễm và khoản tiền quyên góp này. Tôi đại diện viện phúc lợi trẻ nhỏ cảm ơn mọi người.”
Một lần nữa, sau khi ngồi xuống, trình độ nổi tiếng của Trương Hợp Hoan tăng lên.
Thông qua lời giới thiệu của Lâm Nhiễm, mọi người mới biết được thì ra Trương Hợp Hoan - người dẫn chương trình ở Bằng Thành radio là Trương Hợp Hoan bạn học bọn họ, Hiện tại là chủ nhiệm văn phòng Đài truyền hình Nam Giang.
Đêm nay sự vung tiền như rác của Trương Hợp Hoan đã được giải thích. Ở trong mắt các bạn học, chủ nhiệm văn phòng đài truyền hình Nam Giang hơn nhiều so với nhà giàu mới nổi Từ Nghiễm Nghĩa. Một đám tranh nhau thêm WeChat của Trương Hợp Hoan.
Thôi Kiệt lúc này mới nhớ tới Trương Hợp Hoan không ở trong nhón QQ, bảo Lâm Nhiễm thêm cậu vào.
Lâm Nhiễm âm thầm cảm thán, đây là hiện thực, mối quan hệ bạn học đơn thuần trong quá khứ sớm đã không còn thấy.
Trương Hợp Hoan cảm giác thật vô nghĩa. Ngoại trừ Lâm Nhiễm, cậu không thân thuộc với nhóm bạn học này, vì vậy cậu lấy cớ có việc để đi trước.
Trương Hợp Hoan đi ra cửa. Lâm Nhiễm cũng đi theo: “Đợi tôi một chút, tôi đưa anh đi.”
Trương Hợp Hoan nhìn Lâm Nhiễm cười nói: “Không cần, tôi không có ý định rời đi ngay bây giờ, chỉ là tôi không thích những người đó.”
Lâm Nhiễm nói: “Bạn học tụ hội chỉ như vậy, thời điểm ở đại học thật tốt, một khi vào xã hội, mối quan hệ cũng rất nhanh biến chất.”
Trương Hợp Hoan gật đầu.
“Anh đó, đêm nay cũng không nên tức giận với Từ Nghiễm Nghĩa. Tiêu 500.000 như vậy thật vô ích, anh ngốc sao?”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Dùng rất rõ ràng mà, tôi cũng không cảm thấy ngu ngốc.”
Mặt Lâm Nhiễm có chút đỏ, nhỏ giọng nói: “Vì tôi không xứng.”
Trương Hợp Hoan biết cô lại hiểu lầm. Cậu thật sự muốn đem 500.000 này quyên góp bên ngoài, chỉ là vừa vặn có được cơ hội thích hợp. Có năng lực quyên góp tiền, thuận tiện có thể đánh vào mặt Từ Nghiễm Nghĩa, đồng thời cũng giúp Lâm Nhiễm tạo hình tượng Nữ thần. Cho là cậu bồi thường cho cô, cũng không muốn mượn chuyện này làm cô cảm động.
Lâm Nhiễm nhìn thấy quầy rượu phía trước, chủ động mời uống một chén. Trương Hợp Hoan nhắc nhở cô lái xe, Lâm Nhiễm nói đã gọi tài xế lái xe thay.
Trương Hợp Hoan đi vào quầy rượu của Vạn Hảo, cảm thấy vô cùng quen thuộc. Quá khứ cậu cũng qua nơi này. Trước đây Tần Hồng cũng chơi đàn ở đây, nhưng hiện tại Tần Hồng đã không còn ở đây nữa. Nhạc công đã đổi thành một cô gái trẻ đang đàn khúc dương cầm nổi tiếng “Lời cầu nguyện của cô gái”.
Đây là tác phẩm nổi tiếng của nữ nghệ sữ piano kiêm nhà soạn nhạc Bądarzewska khi cô mười tám tuổi. Nhạc piano này có bố cục đơn giản, thủ pháp mộc mạc, nhẹ nhàng vui tươi, tiết tấu thanh thoát, thể hiện tâm trạng mơ mộng của một cô gái.
Trình độ vị nhạc công trẻ tuổi bình thường, Trương Hợp Hoan nghe một chút cũng biết trình độ của cô ấy và Tần Hồng có chênh lệch rất lớn, so với cậu cũng kém hơn.
Hai người Trương Hợp Hoan và Lâm Nhiễm ngồi xuống quầy bar, gọi hai ly rượu Whisky.
Lâm Nhiễm nhìn Trương Hợp Hoan nói: “Anh đã thay đổi rồi, hoàn toàn thay đổi.”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Người không có khả năng vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”
Lâm Nhiễm uống một ngụm rượu nói: “Anh nói thật với tôi, anh có hận tôi không?” Cô cho rằng lúc trước cô rời bỏ Trương Hợp Hoan đi Nam Giang là gây nên một đả kích lớn cho Trương Hợp Hoan. Cho nên Trương Hợp Hoan mới có thể nỗ lực phấn đấu.
Trương Hợp Hoan lắc lắc đầu: “Không có, chưa từng hận.”
“Cũng không có yêu đúng không?” Cô từ nụ hôn vừa rồi có thể cảm nhận được, con gái rất mẫn cảm, giữa bọn họ mà nói, cô thân thuộc tất cả của Trương Hợp Hoan.