Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 579 - Chương 579: Gặp Gỡ Bất Ngờ (2)

Chương 579: Gặp gỡ bất ngờ (2) Chương 579: Gặp gỡ bất ngờ (2)

Trương Hợp Hoan nói: “Chúng ta hiện tại nói về chủ đề ý nghĩa được không?”

Lâm Nhiễm gật gật đầu: “Không sai, xác thực không có ý nghĩa?”

Hai người cụng ly rượu, đều uống một ngụm, Lâm Nhiễm nói: “Thời điểm lúc trước tôi rời khỏi Bằng Thành vốn tưởng rằng chúng ta không có khả năng chúng ta lại trở thành bạn. Không thể tưởng tượng được anh buông xuống nhanh như vậy.”

Trương Hợp Hoan mỉm cười nói: “Con người không thể ôm gánh nặng tiến về phía trước. Việc lớn đến đâu cũng nên buông bỏ. Nếu tất cả mọi thứ đều khoác lên người, cho dù cơ thể có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ bị nghiền nát, cô nói có đúng không?”

“Thái độ thờ ơ này giống anh ngày xưa rồi. Đúng rồi, anh và An Nhiên có tốt không?”

Trương Hợp Hoan nói: “An Nhiên? Rất tốt.”

“Tôi nghe nói cô ấy thành ngôi sao rồi.”

“Cô là lo lắng tôi hiện tại không xứng với cô ấy?”

“Tôi cũng không phải là ý này, hai người xem hẳn là rất hợp.”

Trương Hợp Hoan nói: “Không gạt gì cô, chúng tôi không phải quan hệ yêu đương. Lúc ấy vị hôn phu cậu xuất hiện, tôi sợ bị hiểu nhầm cho nên mới cùng An Nhiên diễn, cô ấy cũng rất phối hợp. Thật ra không có phức tạp như cô nghĩ.”

Lâm Nhiễm nói: “Có phải diễn hay không tôi có thể nhìn ra được, đoán xem một cô gái có thích anh hay không, nhìn ánh mắt của cô ấy là biết.”

Trương Hợp Hoan nói: “Cô thật có kinh nghiệm.”

Mặt Lâm Nhiễm cười nóng lên, trong lòng nói không phải kinh nghiệm của tôi là do anh huấn luyện sao, rồi uống một ngụm rượu.

Lúc này bên từ hành lang quầy rượu truyền đến một tiếng đàn. Là bài hát “A Comme Amour” đồng dạng đạn tấu, nhưng lúc này vừa nghe chính là trình độ diễn tấu cấp chuyên nghiệp. Trương Hợp Hoan có chút kì quái, chẳng lẽ là cô gái vừa rồi đàn? Hẳn là không giống, trình độ đàn rõ ràng là cao hơn rất nhiều.

Trương Hợp Hoan xoay người nhìn vào giá đàn piano, phát hiện ở trước chỗ đàn tấu là một phụ nữ khí chất cao nhã, khoảng bốn mươi tuổi, cao quý đoan trang, mặc bộ đồ Hyde Ackerman cao cấp. Thương hiệu này lấy màu đen làm chủ, khiến người ta có cảm giác kiêu ngạo và cấm dục.

Ánh mắt của bà chăm chú và tự tin, mười ngón tay thon dài linh hoạt.

Lâm Nhiễm nhìn người phụ nữ đánh đàn mà trong lòng cảm thán. Thật tuyệt biết bao nếu cô có thể duy trì trạng thái ở độ tuổi này.

Trương Hợp Hoan uống một ngụm rượu, nhìn Lâm Nhiễm nói: “Tôi thất lễ một chút.”

Lâm Nhiễm mỉm cười. Vốn tưởng rằng cậu muốn đi vệ sinh, đã thấy Trương Hợp Hoan nói với người phục vụ vài câu, để cho người phục vụ đem ly rượu tặng qua.

Trương Hợp Hoan cũng đi theo sau. Bời vì “A Comme Amour” không có công khai phát hành, có nên không có truyền bá rộng rãi.

Thời điểm nhìn thấy xe của Sở Thất Nguyệt, lại nghe được đoạn nhạc này, lại nhìn thấy khí chất của người phụ nữ kia. Trương Hợp Hoan đã bắt đầu đoán ra được người phụ nữ này rất có khả năng là Phương Minh Như, mẹ của Sở Thất Nguyệt. Nhìn dung mạo cũng có thể thấy được một ít bóng dáng của Sở Thất Nguyệt.

Người phụ nữ mặc đồ đen đàn xong bài “A Comme Amour”, người phục vụ liền đem ly rượu qua, Trương Hợp Hoan cầm ly rượu đi đến.

Người phụ nữ áo đen lịch sự gật đầu chào cậu.

Trương Hợp Hoan nói: “Thật tuyệt. Đây là màn trình diễn hay nhất tôi từng nghe.” Mông ngựa mẹ vợ khẳng định phải vỗ, nhắm chừng đã nhìn ra được vấn đề của mình và Sở Thất Nguyệt. Trương Hợp Hoan cho rằng nếu đối phương là Phương Minh Như, như vậy thì đại khái đã biết cậu, Sở Thất Nguyệt hẳn là đã đưa ảnh chụp của cậu cho bà xem.

Người phụ nữ đồ đen nói: “Quý ngài cũng đã từng nghe bản nhạc này?’

Trương Hợp Hoan gật đầu: “Từng nghe. Nhạc công trước đây của nơi này thường xuyên đàn bài này, nhưng mà hiện tại cô ấy đi rồi. Đã lâu chưa nghe được.”

Người phụ nữ đồ đen nói: “Có biết tác giả là ai không?”

Trương Hợp Hoan lắc lắc đầu nói: “Tôi không có nhiều hiểu biết với âm nhạc, không đến mức để ý đến người sáng tác.”

Người phụ nữ đồ đen cười nhạt đứng dậy, bà đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, bày tỏ lòng biết ơn với cô gái nhạc công đã nhường mình cây vĩ cầm.

Trương Hợp Hoan nói: “Ngài không uống rượu sao?”

Người phụ nữ đồ đen nói: “Tôi không uống rượu người lạ mời.”

“Nơi này rất an toàn, hơn nữa tôi cũng không có tâm địa xấu.” Trương Hợp Hoan ngồi xuống trước đàn dương cầm, cười tủm tỉm nhìn nhạc công nói: “Tôi có thể đàn một đoạn được không?”

Cô gái đánh đàn gật đầu. Anh đã ngồi xuống rồi, tôi không thể đi lên kéo anh ra. Trong lòng có chút xấu hổ, trình độ của người phụ nữ đồ đen vừa nãy vượt xa cô rồi. Chẳng lẽ gặp phải một cao thủ sao? Như vậy quả thật là rất xấu hổ.

Người phụ nữ đồ đen xoay người rời khỏi. Lúc này Trương Hợp Hoan bắt đầu đàn tấu. Tiếng nhạc vang lên, người phụ nữ đồ đen không tự chủ được mà dừng chân, xoay người lại nhìn Trương Hợp Hoan.

Bình Luận (0)
Comment