Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 580 - Chương 580: Like The Wind (1)

Chương 580: Like the wind (1) Chương 580: Like the wind (1)

Trương Hợp Hoan đàn một ca khúc nổi tiếng của S.E.N.S “Like the wind”. S.E.N.S là ban nhạc gồm hai người am hiểu âm nhạc, hai thành viên là Akihiko Fukaura và Yukari Katsuki. Vì để cho người yêu âm nhạc có ấn tượng sâu sắc với vọn họ, mới đổi tên, dung hợp SENSE và CENSE, hai loại ý nghĩ thành S.E.N.S. Tác phẩm tiêu biểu là “Palace Memories” được truyền thông truyền bá khắp nơi.

Bản nhạc “Like the wind” có tiết thấu chậm, như một người đang chậm rãi kể một câu chuyện.

Câu chuyện bắt đầu trong bình thản, giống như gió nhẹ buổi sáng sớm, một bức hoạ cuộn tròn được làn gió nhẹ từ từ mở ra. Người được vẽ bên trong có sinh mệnh nhấp nhô và bất bình, cao trào thi nhau nổi lên, cũng bồi hồi, cuối cùng dần dần kết thúc trong cơn gió hoàn hôn. Một thủ khúc vẽ ra một đoạn cuộc đời.

Cô gái nhạc công nghe đến mê mẩn, đồng thời lại cảm thấy xấu hổ. Cô có thể nghe ra trình độ diễn tấu của Trương Hợp Hoan không bằng vị vừa rồi, nhưng trình độ lại cao hơn cô. Đêm nay đến cuối cùng là làm sao vậy? Bọn họ liên hợp đến phá hoại sao?

Lâm Nhiễm nghe xong bản nhạc này, cô chưa bao giờ nghe Trương Hợp Hoan đánh đàn. Nhìn Trương Hợp Hoan trên sân khấu, bỗng nhiên cảm thấy xa lạ chưa từng có.

Vốn tưởng rằng cô hiểu Trương Hợp Hoan, nhưng hiện tại phát hiện bản thân chưa chân chính hiểu được cậu. Tuy rằng thời gian chia tay không lâu, nhưng cô lại cảm thấy bọn họ đã trở thành hai người của hai thế giới.

Lâm Nhiễm uống xong ly rượu, quyết định rời khỏi. Không chào từ biệt, cô có loại kích động nóng lòng muốn chạy trốn.

Người phụ nữ đồ đen một lần nữa trở lại, cầm lấy ly rượu Trương Hợp Hoan đưa tới.

Trương Hợp Hoan trả đàn dương cầm cho cô gái, cô gái rụt rè nói: “Bản nhạc này của ngài tên gì?”

“Like the wind.”

“Tác giả là?” Cô gái có tính tò mò rất mạnh.

Trương Hợp Hoan chỉ cười nhẹ không trả lời.

Người phụ nữ đồ đen nói: “Nếu tôi nghe không sai thì bài hát này miêu tả cuộc đời của một người.”

Trương Hợp Hoan nói: “Âm nhạc xuất phát từ cuộc sống, cho nên âm nhạc miêu tả những gì tác giả đã trải qua, những việc tác giả chứng kiến, cảm nhận. Thông qua âm nhạc biểu đạt cảm thụ trong lòng mình. Tác phẩm âm nhạc thành công làm cho người nghe cảm nhận được cảm xúc của mình. Đó không phải là bản thân âm nhạc, mà là câu chuyện cuộc đời được gửi vào trong âm nhạc. Vì thế tôi cho rằng muốn quen biết một người có thể bắt đầu thông qua âm nhạc.”

Người phụ nữ đồ đen có chút suy nghĩ: “Người có thể viết được một thủ khúc như vậy nhất định đã trải qua một cuộc đời tương đối phức tạp. Cho nên mới có thể thong dong đối mặt với thế giới này.”

Trương Hợp Hoan mỉm cười nói: “Ngài nói đúng, tôi chính là tác giả của thủ khúc này, Trương Hợp Hoan.”

Người phụ nữ mặc đồ đen gật gật đầu: “Tôi họ Phương, cảm ơn rượu của cậu, càng cảm ơn âm nhạc của cậu.”

Trương Hợp Hoan hiện tại đã có thể khẳng định tám chín phần mười người phụ nữ tao nhã tước mắt này chính là mẹ của Sở Thất Nguyệt, Phương Minh Như. Thật đúng là trùng hợp, Trương Hợp Hoan nhìn thoáng qua Lâm Nhiễm, cô đã đi rồi.

Phương Minh Như từ trong ánh mắt của Trương Hợp Hoan đã đoán được suy nghĩ trong lòng cậu, nhẹ giọng nói: “Vị tiểu thư đến cùng cậu đã đi rồi.”

Trương Hợp Hoan nói: “Có gặp gỡ ắt có chia ly, có chia ly mới có tương phùng.”

Phương Minh Như uống một ngụm rượu: “Chúng ta từng gặp nhau sao?”

Trương Hợp Hoan nói: “Không có, nhưng mà có loại cảm giác giống như đã từng quen biết. Vẻ ngoài của ngài hơi giống một cô gái mà tôi biết.”

Phương Minh Như nói: “Trùng hợp như vậy?”

Trương Hợp Hoan nói: “Cô ấy tên là Sở Thất Nguyệt.”

Phương Minh Như ý thức được cậu đã nhận ra thân phận của mình, mỉm cười gật đầu: “Tôi là mẹ nó.”

Quả nhiên bị Trương Hợp Hoan đoán đúng, cậu cố ý giả vờ kinh ngạc, đứng dậy: “Dì, xin chào!”

Phương Minh Như nói: “Cậu không cần giả bộ giật mình, thật ra từ lúc tôi đàn tấu cậu đã đoán được thân phận của tôi, đúng không?”

Trương Hợp Hoan nói: “Dì ta nhà tâm lý học, nguỵ trang truóc mặt dì thật đúng là không có ý nghĩa gì.”

Phương Minh Như lạnh nhạt nói: “Tôi cũng không lợi hại như vậy, vẫn có lúc nhìn người không chuẩn.”

Trong lòng Trương Hợp Hoan nói dì thật sự không lợi hại như vậy, nếu ai dì cũng có thể nhìn chuẩn thì cũng sẽ không lựa chọn lão công tử đào hoa như Sở Quốc Lương. Chuyện xấu của Sở Quốc Lương cũng không ít, Trương Hợp Hoan chủ động mời: “Dì, có thời gian tâm sự không?” Sự xa cách giữa cậu và Sở Thất Nguyệt phát sinh sau khi Phương Minh Như đến.

Phương Minh Như gật gật đầu, đi đến một góc ngồi xuống, hai mắt thâm thuý đánh giá Trương Hợp Hoan. Dưới ánh mắt đánh giá của bà, Trương Hợp Hoan thong dong bình tĩnh, không hề có một chút kích động.

Phương Minh Như nói: “Thất Nguyệt cũng ở đây.”

“Cháu biết, lúc nãy ở bãi đỗ xe có nhìn thấy xe của cô ấy.”

Nhạc trong truyện:

“Like the wind” - S.E.N.S

https://www.youtube.com/watch?v=o3dP20jMTMY

Bình Luận (0)
Comment