Phương Minh Như bắt đầu ý thức được người trẻ tuổi này còn lợi hại hơn so với dự đoán của bà. Bà tao nhã phẩm rượu rồi nói: “Cậu không liên hệ với nó?”
Trương Hợp Hoan nói: “Nếu theo đuổi quá chặt, sợ sẽ doạ cô ấy.”
Phương Minh Như cười: “Cậu còn lý trí hơn so với trong tưởng tượng của tôi. Không có nhiều người trẻ tuổi có được tâm tính như cậu.”
Trong lòng Trương Hợp Hoan nói nếu so tuổi tôi không kém bà vài tháng, chuyện tôi trải qua cũng không ít hơn so với bà: “Đứa nhỏ của gia đình nghèo đảm đương gia đình sớm. Nhà của cháu có xuất thân không tốt, cho nên tâm tính tương đối trưởng thành một chút.”
Phương Minh Như nói: “Tâm tính một người không có quan hệ quá lớn đối với giàu nghèo. Thật ra gặp cậu không có trong kế hoạch về nước lần này của tôi.”
Trương Hợp Hoan gật gật đầu nói: “Cháu vẫn luôn muốn gặp mặt dì, trước đây còn chuẩn bị đi Đỗ Hải tiếp đón dì.”
Phương Minh Như nói: “Vậy vì sao không đi?”
Trương Hợp Hoan nói: “Xuất phát từ tôn trọng không gian cá nhân của dì.”
Phương Minh Như cười lạnh nhạt: “Tôn trọng là một loại khả năng, lảng tránh cũng là một loại khả năng. Có lẽ dự cảm được khi gặp mặt sẽ không thoải mái. Nếu thật sự muốn gặp một người thì không ai có thể ngăn cản cậu.”
Trương Hợp Hoan ý thức được Phương Minh Như cực kỳ lợi hại, không hổ là nhà tâm lý học. Thật ra lúc đó cậu cũng tính cùng Thất Nguyệt đi gặp bà, đúng như lời Phương Minh Như nói, cậu dự cảm được chuyện có thể gặp mặt sẽ không vui vẻ. Suy nghĩ cẩn thận quyết định vẫn là không cùng Thất Nguyệt đi gặp.
Trương Hợp Hoan nói: “Cháu luôn cảm thấy quen biết giữa người với người không nên quá cố ý, tuỳ duyên là được. Duyên phận đến thì sớm muộn cũng gặp lại, tựa như cháu với dì. Không sợ dì chê cười, cháu tin vào vận mệnh.”
Phương Minh Như nói: “Tối nay cậu tới đây vì chuyện gì.”
Trương Hợp Hoan nói chuyện bạn học tụ hội cho bà.
Phương Minh Như nói: “Cô gái khi nãy là bạn gái cũ của cậu?”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Đúng vậy!” Ở trước mặt Phương Minh Như không cần thiết phải lảng tránh, cảnh giới của Phương Minh Như có thể dễ dàng nhìn ra người khác đang nói dối. Nói dối thường sẽ chỉ làm bà thêm khinh thường.
Phương Minh Như nói: “Là một cô gái tốt, tôi thấy cô ấy có dư tình chưa dứt với cậu. Nhưng cậu hình như đã không còn yêu rồi, đàn ông quả nhiên thay đổi nhanh.”
“Cháu chưa từng yêu cô ấy, có thể là quá khứ không hiểu chuyện.” Trương Hợp Hoan tuy rằng uống rượu, nhưng không nói dối. Cũng không mong chờ Phương Minh Như có thể hiểu.
“Để cô ấy biết được nhất định sẽ rất hối hận vì đã đặt tình cảm và thời gian trên người cậu.”
Trương Hợp Hoan nói: “Cháu chỉ là không có thói quen nói dối, nhất là trước mặt dì.”
“Nếu không yêu vì sao lại ở bên nhau?”
Trương Hợp Hoan nói: “Con vẫn luôn là một người không hiểu thế nào là yêu. Có thể là vì nguyên nhân đó cô ấy mới từ bỏ con.”
Phương Minh Như kinh ngạc khi thấy cậu thẳng thắn: “Cậu chưa từng chân chính yêu một người sao?”
Trương Hợp Hoan nói: “Cháu từng nghe người khác nói, tình yêu chân chính chính là cho dù đối phương có là người như thế nào, cháu cũng sẽ vì họ mà cam tâm trả giá, không cần hồi báo. Tỉnh táo trong ái tình không phải do cháu đủ thanh tỉnh, mà do cháu yêu chưa đủ đậm sâu.”
“Đó chẳng phải là ngu không ai bằng sao?”
“Còn có người nói, người quá lý trí không xứng đáng có được tình yêu. Ái tình vốn dĩ là một hành vi điên cuồng mù quáng. Cháu hoàn toàn lý trí, nếu cháu thích một người, cho dù cháu không theo đuổi được, cũng không giữ được, thì sẽ để cho cô ấy bay đi. Bởi vì cô ấy có đôi cánh của riêng mình, có quyền lựa chọn bầu trời thuộc về mình.”
Trương Hợp Hoan nói xin lỗi với Thôn Thượng từ đáy lòng, câu này thật sự rất đẹp, hạ bút thành văn, thuộc như lòng bàn tay. Nhưng dùng để đối phó người có thân phận và tu dưỡng như Phương Minh Như lại cực kỳ thích hợp.
Phương Minh Như có chút suy nghĩ, một lát sau bà mới hỏi: “Trên đời này có người quan trọng đối với cậu hay không?”
Trương Hợp Hoan gật đầu khẳng định: “Người nhà, bằng hữu, còn có Thất Nguyệt.”
Phương Minh Như ý vị thâm trường: “Không chỉ có Thất Nguyệt phải không.”
Trương Hợp Hoan nói: “Thất Nguyệt là cô gái tốt, thân thể của cô ấy nghe theo lý trí của dì. Nhưng thế giới của cô ấy không chỉ có mình dì.”
Phương Minh Như nói: “Tôi cũng không muốn nắm thế giới của Thất Nguyệt trong tay. Tôi chỉ hy vọng thế giới của Thất Nguyệt không có người phức tạp.”
Trương Hợp Hoan nói: “Cho dù dì có hy vọng như thế nào, đều không phủ nhận được cháu tồn tại trên thế giới này. Cho dù dì nghĩ như thế nào, thế giới này vẫn luôn có người cần cháu .”
Phương Minh Như gật gật đầu, bà bắt đầu hiểu được nguyên nhân con gái thích thằng nhóc này: “Không phải tôi phản đối hai đứa qua lại, chỉ là tôi cảm giác được trên chuyện tình cảm Thất Nguyệt không phải là đối thủ của cậu.”