Trương Hợp Hoan nói: “Dì cho rằng chuyện tình cảm là cuộc chiến cậu công tôi thủ sao?”
Phương Minh Như nói: “Người không biết bảo vệ mình khẳng định sẽ bị thương. Cậu hẳn là hiểu ý của tôi, cậu sẽ không giận tôi vì điều này chứ?”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Mỗi một quan tâm của mẹ đến con gái đều đáng nhận được sự tôn trọng. Đổi lại là cháu trên lập trường của dì, có khả năng sẽ làm càng kiên quyết hơn.”
Phương Minh Như cười, chủ động cụng ly rượu với Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan uống một ngụm rượu rồi nói: “Có chuyện cháu nghĩ dì cần tham gia một chút, chuyện giữa Thất Nguyệt và Hoa Phương dì hẳn là đã biết. Cháu luôn cảm thấy cô ấy không cam lòng, nếu tiếp tục như vậy, cháu sợ sẽ tạo thành uy hiếp đối với sự an toàn của cô ấy.”
Phương Minh Như nói: “Bọn họ không có lá gan lớn như vậy.”
Trương Hợp Hoan nói: “Đại khái dì còn một chuyện chưa biết.” Cậu nói chuyện mình biết được cho Phương Minh Như.
Trương Hợp Hoan cho rằng Sở Thất Nguyệt có một số việc chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Lấy hiểu biết của cậu đối với cô, cô luôn ôm hoài nghi đối với việc cha mình qua đời. Sở dĩ cô chọn ở lại trong nước phát triển, ban đầu là ví muốn điều tra rõ chân tướng nguyên nhân tử vong của Sở Quốc Lương.
Không nhìn ra được biến hoá gì trên vẻ mặt của Phương Minh Như, nhắm chừng bà sớm đã có hiểu biết trong chuyện này. Hoặc là tố chất tâm lý của bà rất mạnh, gặp chuyện không biến sắc.
Trương Hợp Hoan nhìn thời gian đã không còn sớm, chào từ biệt Phương Minh Như. Trước khi đi có chủ động thêm QQ của Phương Minh Như , gửi một phần nhạc phổ của “Like the wind” cho bà, xem như tặng bà một phần lễ vật. Lễ vật tặng đi khẳng định phải là thứ tốt.
Phương Minh Như chờ cậu rời đi, ngồi trong chốc lát mới quay về phòng.
Sở Thất Nguyệt đang ngồi trước máy tính làm việc, nhìn mẹ tiến vào thì cười nói: “Đi uống rượu sao?”
Phương Minh Như gật gật đầu: “Còn bất ngờ gặp gỡ một người, hàn huyên trong chốc lát.”
Sở Thất Nguyệt nói: “Bộ dáng rất vui vẻ, người nào có thể lọt vào pháp nhãn của mẹ vậy.”
“Trương Hợp Hoan!”
Sở Thất Nguyệt ngẩn ra, kinh ngạc nhìn bà: “Anh ấy tìm đến đây?”
Phương Minh Như nói: “Đã nói là gặp gỡ bất ngờ, con không nói cho cậu ta biết chúng ta ở đây, sao cậu ta biết được. Mẹ đi đánh đàn, cậu ta vừa hay uống rượu với bạn học, nghe thấy “ A Comme Amour” thì chủ động đi lên mời mẹ uống ly rượu. Thật sự là thông minh, cậu ta đoán được thân phận của mẹ.”
Sở Thất Nguyệt mạnh mẽ giả vờ trấn định nói: “Anh ấy tán gẫu gì với mẹ?”
“Không có gì, cậu ta đàn ca khúc mới cho mẹ, còn chia cho mẹ nhạc phổ.”
Sở Thất Nguyệt: “Ồ, đã kết bạn với nhau rồi!”
Phương Minh Như cười nói: “Thằng nhóc này có tâm cơ quá sâu, con cũng không phải là đối thủ của cậu ta.”
Sở Thất Nguyệt nói: “Cho tới bây giờ con cũng không xem anh ấy là đối thủ.”
Phương Minh Như nói: “Tâm tính cậu ta mạnh hơn con nhiều lắm.” Bà đi đến tủ rượu, rót ra hai ly rượu vang đỏ. Rượu vang chính là từ một tay bà ủ, đưa cho con gái một ly, một ly cho mình.
Sở Thất Nguyệt nói: “Mẹ cảm thấy anh ấy như thế nào?”
Phương Minh Như lay động ly rượu một chút: “Không tệ, thật là một người trẻ tuổi có mị lực.”
“Nghe không giống như là nghĩa tốt.”
“Cậu ta cho mẹ có cảm giác kì quái, rõ ràng là trẻ tuổi nhưng có cảm giác rất già dặn.”
“Già dặn sao? Con lại không cảm thấy, mẹ không thấy được lúc anh ta đánh nhau.”
Phương Minh Như nói: “Người thông minh luôn giỏi ngụy trang. Có một số người mưu mô thích ngụy trang bằng sự lỗ mãng bốc đồng. Người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết. Con á, nhắm chừng là bị cậu ta lừa gạt. Đứa nhỏ ngốc, con đã rơi vào đó khẳng định con sẽ thua.”
“Mẹ phản đối con qua lại với anh ấy?”
Phương Minh Như nói: “Cho tới bây giờ mẹ không phản đối, chỉ là nhắc nhở. Cũng không phải là ma tước, đây là một con chim điêu.”
Ánh mắt Phương Minh Như trở nên mông lung, nhớ khi Sở Quốc Lương trẻ tuổi, Trương Hợp Hoan so với Sở Quốc Lương càng là mặt trời có sức quyến rũ. Năm đó bà cũng không có ngăn cản Sở Quốc Lương theo đuổi, hiện tại con gái đối mặt với Trương Hợp Hoan lại một phần thắng đều không có.
Sở Thất Nguyệt uống một ngụm rượu, mở điện thoại di động nhìn thấy trên màn hình khuôn mặt Trương Hợp Hoan. Từ sau khi cậu gửi tin nhắn đó, cô cũng không trả lời, chờ đợi tin nhắn. Biết rằng không chỉ anh mà chính mình cũng đau khổ. Nếu ra mắt mẹ, sao anh không nhắc đến?
Phương Minh Như nói: “Tình yêu chính là một ván cờ, bình thường bị động là sẽ thất bại.”
“Mẹ thua sao?”
Phương Minh Như lặng lẽ xuống, sau một hồi lâu nói nhỏ: “Mẹ không có khả năng yêu bố con nhiều như mẹ tưởng. Đôi khi tình yêu chỉ là một loại ám chỉ tâm lý. Có một số người nghĩ không quan trọng đến vậy.”