Phương Minh Như đi đến chỗ cửa sổ, nhìn ra bên ngoài hồ Tê Vân: “Nếu tôi không theo đuổi được, không giữ được, tôi sẽ để cô ấy bay đi. Cô ấy có đôi cánh riêng của mình, có thể lựa chọn bầu trời của riêng mình.”
Sở Thất Nguyệt trong lòng ngẩn ra: “Mẹ, mẹ nói gì vậy?”
Phương Minh Như uống một ngụm rượu vang đỏ rồi nói: “Không phải mẹ nói, người trẻ tuổi này thực có ý tứ.”
Sở Thất Nguyệt nói: “Trương Hợp Hoan?”
Phương Minh Như hỏi con gái một vấn đề: “Con có thể bỏ cậu ta sao?”
Sở Thất Nguyệt không nói gì, cô còn không biết trả lời vấn đề này như thế nào.
Phương Minh Như nói: “Nếu như hiện tại con buông cậu ta, cậu ta khẳng định sẽ không dây dưa với con. Tên tiểu tử này rất tự do và tiêu sái.”
Một cảm giác chua sót tràn ngập tim Sở Thất Nguyệt: “Vậy đủ để chứng minh anh ta không yêu con sâu đậm.”
Phương Minh Như tràn ngập yêu thương nhìn con gái. Cô biết con gái kiêu ngạo và tự phụ. Phương Minh Như nói: “Con cũng giống vậy.” Không biết vì sao nhớ tới câu vừa rồi của Trương Hợp Hoan, người lý trí không xứng có được tình yêu, ái tình vốn dĩ chính là một hành vi mù quáng điên cuồng.
Sở Thất Nguyệt nói: “Mẹ cảm thấy con sẽ thua sao?”
Phương Minh Như nói: “Có lẽ sẽ không có người thắng.”
Thời điểm sáng sớm Trương Hợp Hoan chạy bộ nhận được điện thoại của Phương Minh Như hỏi cậu đang ở nơi nào? Trương Hợp Hoan liền nói vị ví cho bà biết.
Phương Minh Như nói: “Tôi nghĩ tôi với cậu nên gặp nhau, không biết khi nào thì tiện?”
Trương Hợp Hoan nói: “Dì, cháu đi đến Vạn Hào gặp dì?”
Phương Minh Như nói: “Như vậy đi, buổi sáng tôi còn cần xử lý một vài chuyện, cậu tìm một chỗ thanh tĩnh uống trà đi.”
“Dì, muốn cháu đi đón dì hay không?”
“Không cần, tôi tự mình qua.”
“Được rồi, cháu tìm chỗ rồi gửi địa chỉ qua cho dì.”
Trong lòng Trương Hợp Hoan có chút kỳ quái, mình và Sở Thất Nguyệt có ngăn cách rất có thể là do Phương Minh Như gây nên. Chẳng lẽ cuộc gặp bất ngờ tối qua đã để cho bà ấn tượng tốt về mình? Vô luận như thế nào cũng phải gặp mặt.
Trương Hợp Hoan đã đặt một phòng riêng ở quán trà ở Sơn Thanh. Hẹn bà một giờ ba mươi chiều. Buổi tối cậu còn có một bữa ăn, là cậu làm chủ mở tiệc chiêu đãi vợ chồng Lý Hải Hà, chủ yếu là bày tỏ lòng cảm ơn Lý Hải Hà đã giúp đỡ.
Trương Hợp Hoan đi đến quán trà trước, lúc một giờ ba mươi phút cậu đứng ở trước cổng quàn trà chờ. Nhìn thấy Phương Minh Như đến đúng giờ, Trương Hợp Hoan đi đến đón nói: “Dì đến rồi.” Không nhìn thấy Sở Thất Nguyệt, quả nhiên lần gặp này là một mình gặp.
Phương Minh Như cười nhẹ. Đi theo Trương Hợp Hoan vào trong sân. Bà rất hứng thú với khoảng sân cổ lát gạch xanh và ngói đen. Trương Hợp Hoan đi theo bên cạnh bà đi thăm một vòng. Đi vào một gian phòng, Phương Minh Như cởi áo khoác, Trương Hợp Hoan giúp bà treo áo khoác lên.
Hai người ngồi xuống bàn trà, Trương Hợp Hoan đưa cho bà menu trà. Phương Minh như không nhìn, chỉ nhẹ giọng nói: “Uống hồng trà đi.”
Trương Hợp Hoan dặn dò một tiếng, để cho nghệ sư chuẩn bị chè đỏ Kỳ môn, thêm mấy món ăn vặt trà bánh.
Sau khi nghệ sư pha trà, Trương Hợp Hoan ra ý bảo cô ấy tránh đi.
Phương Minh Như nói: “Nơi này thật sự rất khác biệt.”
Trương Hợp Hoan nói: “Cháu cũng không thường đi đến. Dì thích uống trà, vừa thích nơi an tĩnh. Bằng Thành xác thực không có nhiều lựa chọn.”
Phương Minh Như nói: “Hôm nay tôi chơi hai bài “Like the wind” và “A Comme Amour” của cậu, hoàn toàn là hai phong cách khác nhau, nhưng mà bài hát đều rất hay, cậu rất tài hoa.”
Trong tâm Trương Hợp Hoan nói khẳng định là phong cách khác nhau, căn bản không phải là tác phẩm của một người. Vẫn táo tợn nói: “Dì quá khen.”
Phương Minh Như nói: “Tôi không cần khen tặng người khác, cũng đã qua tuổi được khen. Vốn định không muốn gặp lại cậu, nhưng tối hôm qua tôi đã nghĩ suốt một buổi tối, hay là muốn gặp cậu nói chuyện một việc.”
Trương Hợp Hoan nói: “Cháu chăm chú lắng nghe.”
Phương Minh Như nói: “Tôi và Sở Quốc Lương ly hôn sau đó đi Châu Âu. Vốn quyết định kiếp này không bao giờ quay lại, nhưng chung quy hay là đến đây một chuyến. Tôi vẫn là không yên lòng với Thất Nguyệt.”
Trương Hợp Hoan gật đầu. Phương Minh Như hẳn là người mẹ tốt.
Phương Minh Như nói: “Sau khi tôi biết chuyện của cậu và Thất Nguyệt. Tôi điều tra riêng cậu, cậu có thể sẽ không trách móc không?”
Trương Hợp Hoan mỉm cười nói: “Chuyện dì quan tâm Thất Nguyệt cũng là chuyện thường tình.”
Phương Minh Như nói: “Thật ra là tôi không thua về mặt tình cảm, nhưng mà tôi lại thảm hại trong hôn nhân. Thất Nguyệt từ nhỏ đã bị ảnh hưởng bởi chuyện ly hôn của chúng tôi. Nó đối với chuyện tình cảm cực kỳ sợ hãi, nếu không một cô gái xuất sắc như nó sao lại không có bạn trai.”
Trong lòng Trương Hợp Hoan nói vậy cậu thì tính là gì?