Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 591 - Chương 591: Đám Đông Hung Hãn (3)

Chương 591: Đám đông hung hãn (3) Chương 591: Đám đông hung hãn (3)

Trương Hợp Hoan đem vali đưa lại cho vị khách kia, hai người mắt nhìn nhau, Trương Hợp Hoan ngạc nhiên: “Hàn Mai Mai?”

“Chú Trương?”

Một tiếng gọi chú Trương khiến Trương Hợp Nguyệt hoàn hồn, một lúc lâu họ mới nhận ra người quen, nhìn Hàn Mai Mai một chút, Cô ấy bên ngoài mặc một chiếc áo khoác lông màu đen kiểu cũ, quần jean và ủng đi tuyết, toàn thân đều là đồ rẻ tiền, nhưng được cái làn da trắng trẻo, tóc đen và dày, tuy không trang điểm nhưng đường nét khuôn mặt thanh tú. Nếu biết cách ăn mặc hơn thì sẽ rất xinh đẹp.

Trương Hợp Hoan nói: “Vali hỏng rồi.”

Hàn Mai Mai đỏ mặt: “Rất xin lỗi chú Trương, suýt nữa thì gây tai nạn cho chú.”

Trương Hợp Nguyệt nói: “Cô gọi anh ấy bằng chú Trương, vậy tôi là em gái anh ấy thì gọi sao đây?”

Hàn Mai Mai hoảng sợ nhìn Trương Hợp Nguyệt một cái.

Trương Hợp Hoan biết Hàn Mai Mai nhút nhát không làm quen được nhiều người, liền giới thiệu cô bé với Trương Hợp Nguyệt, cả hai đều là con gái lại cùng tuổi, nhưng so với Trương Hợp Nguyệt thì cô bé nhỏ tháng hơn.

Trương Hợp Hoan nói Hàn Mai Mai đừng gọi bằng chú Trương nữa, kêu bằng anh Hoan là được rồi, gọi Trương Hợp Nguyệt là chị Nguyệt, Trương Hợp Nguyệt lên tiếng sửa lại, gọi là chị Hợp Nguyệt đi, không thì lại trùng với chị dâu Sở Thất Nguyệt của cô mất.

Trương Hợp Hoan hỏi Hàn Mai Mai định đi đâu.

Hàn Mai Mai nói lần này cô lên thành phố để tham gia thi nghệ thuật.

Trương Hợp Hoan thậm chí còn không biết cô đang theo học nghệ thuật, sau khi nhìn vé xe thì thấy họ đều mua vé hạng hai chung một toa xe.

Trương Hợp Hoan vốn dĩ mua vé hạng hai là cân nhắc cho em gái, để cô bé có thể sống một cuộc sống bình thường, không phải vì ít tiền mới mua vé hạng hai cho cô. Nếu mua cho cô vé phổ thông hoặc thương nhân dễ khiến cô bé tự mãn.

Hàn Mai Mai nhút nhát không dám chủ động bắt chuyện trước với Trương Hợp Hoan. Thật ra nãy cô không có hoảng sợ, dù đây là lần đầu tiên đi xa nhà, trước khi cô đã biết tay cầm của vali hỏng rồi. Dọc đường đi chính bản thân phải khó khăn lắm mới mang vali theo được.

Trương Hợp Hoan chủ động giúp cô cầm hàng lý, không biết trong đó có chứa gì nhưng mà nó rất nặng, lại thêm tay cầm bị hỏng, lúc rớt xuống còn hư thêm bánh xe khiến cho hành trình vất vả hơn, đây giống như một bài kiểm tra sức mạnh của cánh tay.

Trương Hợp Hoan bảo Hàn Mai Mai đổi vị trí, ngồi cạnh bọn họ. Hàn Mai Mai do dự một hồi lâu, mãi đến khi tàu khởi động mới đỏ mặt cảm ơn.

Trương Hợp Nguyệt nói: “Em đăng ký trường nào?”

Hàn Mai Mai nói: “Học viện nghệ thuật Nam Giang khoa thanh nhạc.”

Trương Hợp Nguyệt nói: “Em sẽ làm ca sĩ sao?”

Hàn Mai Mai gật đầu: “Một ngày nào đó.”

Trương Hợp Hoan cũng không nghĩ ra cô bé nhút nhát này có thể làm ca sĩ? Hơn nữa không biết nhạc lý của cô bé như thế nào? Thời điểm quen biết nhau thì cô còn đang học trung học tại huyện Hán Lý, sau thì bị một đám vô lại ức hiếp nhờ có có sự giúp đỡ của Trương Hợp Hoan mới dần ổn định lại.

Lúc này Trương Hợp Hoan mới để ý Hàn Mai Mai có giọng nói khá hay, chỉ là bình thường cô nói chuyện rất nhỏ, có lẽ là do chứng sợ hãi giao tiếp.

Trương Hợp Hoan nói: “Em đã có nơi nào tốt để ở chưa?”

Hàn Mai Mai gật đầu: “Giáo viên sẽ đưa tụi em đi thi, nhưng cuối cùng lại để tụi em tự đi Nam Giang, còn sắp xếp một tuần tập huấn cấp tốc.”

“Là không hề có một chỗ ở tốt sao?”

Hàn Mai Mai cúi đầu nói: “Em đành tìm một khách sạn gần trường học.”

Trương Hợp Nguyệt nói: “Lần đầu đi xa nhà sao?”

Hàn Mai Mai gật đầu.

Trương Hợp Nguyệt nói: “Bố mẹ cô cũng an tâm để cô đi à, không sợ cô bị bon buôn người bắt cóc sao?”

Trương Hợp Hoan trừng mắt nhìn Trương Hợp Nguyệt một cái: “Đừng có nói bậy.” Mẹ của Hàn Mai Mai đã qua đời, bố thì tái hôn, đối với cô có thể nói cũng như không có bố mẹ vậy.

Hàn Mai Mai nói: “Tôi sẽ cẩn thận.”

Trương Hợp Hoan nói: “Em có điện thoại không?”

Hàn Mai Mai lấy điện thoại từ trong túi, cái này là dì Lữ Tú Phân trước khi đi đã mua cho cô, cũng không phải loại điện thoại thông minh phổ biến hiện nay.

Trương Hợp Hoan suy nghĩ, cảm thấy có chút lo lắng cho Hàn Mai Mai. Đi đến ga Nam Giang, Hàn Mai Mai cũng không theo hai anh em họ. Cô lớn rồi nhưng lần đầu đến Nam Giang, nhìn thành phố đường xá rộng lớn lại nhiều người như vậy sâu trong lòng cảm thấy sợ hãi, may mà gặp được hai anh em Trương Hợp Hoan.

Trương Hợp Hoan đi lấy xe, sau đó kêu hai người họ lên xe.

Hàn Mai Mai lên xe xong lại do dự: “Hay là để em đi xe buýt, làm phiền anh Hoan nhiều rồi.”

Đầu của Hàn Mai Mai lại rũ xuống, Trương Hợp Hoan hung hăng trừng mắt liếc nhìn Trương Hợp Nguyệt, tuy biết rằng cô không có ý xấu, nhưng cách nói chuyện của cô có thể khiến Hàn Mai Mai không chấp nhận được, vốn dĩ Hàn Mai Mai rất tự ti, những cô gái tự ti thì luôn cần để tâm đến cảm thụ của họ.

Bình Luận (0)
Comment