Tập đoàn Thiên Đại không có được ca khúc của anh ta vì vậy chỉ có thể tìm người khác, Trương Hợp Hoan đã phạm một sai lầm hại mình hại người.
Ngô Địch Khôn nhớ rõ Trương Hợp Hoan, nhưng Trương Hợp Hoan sớm đã quên Ngô Địch Khôn là ai, anh còn có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm, sao có thể để tâm tới người qua đường.
Gần đây Nam Giang ký hợp đồng với không ít diễn viên, Trương Hợp Hoan là Chủ nhiệm văn phòng của đài truyền hình Nam Giang, công tác tiếp đãi đều do anh đứng ra đảm nhiệm, hai ngày nay ngày nào cũng ở sân bay hoặc ga tàu, nhà đài liền đưa chiếc MVP để cho anh tạm thời sử dụng.
Tiễn em gái đi, sau đó lại đi đến sân bay, hôm nay nam chính Trần Tiêu đến, nữ chính Chiêu Lệ Ảnh hôm nay cũng đáp xuống, hai người đi hai chuyến bay cách nhau nửa tiếng.
Hiện tại cả hai đều chưa tính là nổi tiếng lắm. Hai năm sau nhờ vào “Lục Trinh truyền kỳ” mới trở nên nổi tiếng, khi đó muốn ký hợp đồng với cát xê thấp như vầy là căn bản không có khả năng.
Đến nơi mới được biết chuyến bay của Trần Tiêu trễ một tiếng, nên thành ra chuyến bay của Chiêu Lệ Ảnh sẽ đến trước, Trương Hợp Hoan tìm cô trong nhóm người đi ra, Chiêu Lệ Ảnh là diễn viên chính của một bộ cung đấu nên cũng có chút danh tiếng.
Không có trợ lý đi theo, cô mặc một chiếc áo lông màu xanh lục, quần jean dài, bàn tay nhỏ nhắn, trên mặt đeo kính râm, cao hơn 1m6 một chút, nhìn có vẻ xinh xắn lanh lợi.
Trương Hợp Hoan khá quen thuộc và ngưỡng mộ cô, nhưng chưa từng hợp tác, liền chủ động đón tiếp.
Nhìn thấy cậu Chiêu Lệ Ảnh sững người một lúc.
Trương Hợp Hoan giới thiệu đơn giản về bản thân, và giúp Chiêu Lệ Ảnh cầm hành lý.
Chiêu Lệ Ảnh đi theo Trương Hợp Hoan tới bãi đổ xe, Trương Hợp Hoan hỏi cô có thể chờ một chút không, Trần Tiêu cũng rất nhanh sẽ đến, đại khái là tầm nửa tiếng nữa sẽ xuất phát.
Chiêu Lệ Ảnh không có bệnh ngôi sao, cô gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, không nói lời nào, ngồi trong xe lấy điện thoại ra khởi động lại.
Trương Hợp Hoan lại đi đón Trần Tiêu, không thể tin là chuyến bay của Trần Tiêu lại tiếp tục trễ hơn nửa tiếng nữa, làm người ta có chút có khó chịu, Trương Hợp Hoan gọi điện thoại cho tài xế, nói cho tài xế biết tình hình bên này, để anh ấy giải thích với Chiêu Lệ Ảnh, cũng may Chiêu Lệ Ảnh không có thái độ gì.
Sau khi đến trễ hơn dự kiến một tiếng rưỡi, Trần Tiêu cũng xuất hiện với dáng người cao ráo và khuôn mặt đẹp trai. Khác với Chiêu Lệ Ảnh, anh ta đến cũng trợ lý của mình là một cô gái tên Lê Đan.
Trương Hợp Hoan đã từng gặp Lê Đan, cô gái này không có thực lực gì, sau đó người hâm mộ của Trần Tiêu có phàn nàn về khả năng lập kế hoạch của cô ta quá kém, không thể không từ chức, Trương Hợp Hoan nhớ rõ cô từ chức vào năm 2017, nhưng sáu năm tươi đẹp nhất của Trần Tiêu đã bị cô ta làm ảnh hưởng.
Trần Tiêu xuất thân từ một gia đình trí thức, được nuôi dạy rất tốt, bắt tay Trương Hợp Hoan , biểu hiện rất lịch sự.
Trương Hợp Hoan dẫn bọn họ đến chỗ đổ xe, nhìn thấy Chiêu Lệ Ảnh ngồi trên xe nghe nhạc, cắm tai nghe vào điện thoại nhắm mắt lại, nhìn dáng vẻ rất chăm chú lắng nghe. Mấy người bước lên xe gây tiếng động nên cô mở mắt ra.
Trần Tiêu khon người bước lên xe, nhìn về phía cô áy náy nói: “Thật xin lỗi, để cho cô phải đợi.”
Hai người lần đầu gặp nhau, Chiêu Lệ Ảnh nói: “Không có gì.”
Trương Hợp Hoan đề nghị Trần Tiêu ngồi hàng ghế thứ hai, Lê Đan nói mình bị say xe, Trương Hợp Hoan nhường cho cô ghế phụ, lui về ngồi ở hàng ghế cuối cùng, Trần Tiêu chủ động muốn nhường chỗ cho Trương Hợp Hoan, Trương Hợp Hoan đặt tay lên vai anh ta nói: “Chỗ của anh, anh ngồi đi, anh còn lớn tuổi hơn tôi.”
Trần Tiêu cười hẳn lên: “Có vẻ cậu biết nhiều về tôi nhỉ?”
Trương Hợp Hoan gật đầu nói: “Anh với Chiêu tiểu thư đều sinh năm 87, còn tôi sinh năm 90.”
Chiêu Lệ Ảnh nhíu lông mày, cách gọi Chiêu tiểu thư nghe không thoải mái lắm, cô gỡ tay nghe bên trái xuống: “Cậu cũng là diễn viên trong đoàn?” Khi nãy thấy ngoại hình của Trương Hợp Hoan khá tốt, nên cho rằng anh ấy có thể là diễn viên chung đoàn.
Trương Hợp Hoan nói: “Không phải tôi là người của đài truyền hình Nam Giang, phụ trách việc đón tiếp mọi người.”
Tài xế nói một cậu: “Anh ấy là chủ nhiệm Trương của đài truyền hình chúng tôi.”
Trần Tiêu quay đầu nhìn Trương Hợp Hoan một cái: “Tuổi trẻ tài cao.”
Trương Hợp Hoan nói: “Không thể so sánh với hai minh tinh lớn được.”
Chiêu Lệ Ảnh nói: “Chúng tôi không phải là minh tinh lớn.”
Lê Đan ngồi ở ghế phụ nói: “Đài truyền hình Nam Giang đều đối xử với minh tinh lớn như thế này sao?”
Trương Hợp Hoan cảm thấy những lời cô ta nói có chút khó chịu, cười nói: “Bình đẳng như nhau.”
Lê Đan bĩu môi, tên nhóc này không thành thật.