An Nhiên nói: “Hay để mình đi tìm anh ta về?”
Sở Thất Nguyệt lắc đầu: “Thôi kệ anh ấy đi, chúng ta uống tiếp, hôm nay không say không về.”
Giọng Trương Hợp Hoan từ bên ngoài nói vang lên: “Đừng uống nữa, một mình anh không thể hầu hạ được hai con mèo say đâu.”
Chuông điện thoại di động của An Nhiên vang lên, cô nhìn qua rồi nói: “Mình phải đi trước đây, không nhìn được mấy người ân ái.”
Sở Thất Nguyệt nói: “Đã đồng ý ở lại với mình, sao lại đổi ý rồi.”
An Nhiên nhìn Trương Hợp Hoan, Sở Thất Nguyệt nói: “Cậu kệ anh ấy đi, bây giờ cứ anh ấy chính là vệ sĩ của hai chúng ta.”
Trương Hợp Hoan nói: “Anh có chút hối hận khi đến đây rồi, cảm giác anh mới là bóng đèn, hai người không lẽ nào như vậy chứ.”
Sở Thất Nguyệt cười khanh khách nói: “Anh đó nha, anh nghĩ trên thế giới này chỉ có mỗi mình anh là đàn ông thôi sao, được ngọi người yêu thích muốn cướp lấy à?”
Trương Hợp Hoan nói: “Đừng uống nữa, người ta buôn bán không dễ dàng.” Cuối cùng nhờ sự khuyên nhủ của anh, hai cô gái cũng chịu rời đi.
Trương Hợp Hoan gọi xe taxi, đưa cả hai cô gái xinh đẹp này vào ghế phía sau, còn mình ngồi ghế trước. Đầu tiên là đưa An Nhiên đến tòa nhà Nam Giang, sau đó gọi điện thoại cho Lạc Thanh Dương báo rằng An Nhiên uống rất nhiều.
Chờ họ đến nơi thì Lạc Thanh Dương đã đến nơi, An Nhiên với Sở Thất Nguyệt đang ngủ cùng một chỗ.
Lạc Thanh Dương nhìn thoáng vào trong xe: “Việc này là như thế nào? Cậu đem hai đứa nó đến một chỗ? Cậu tính sao đây? Đang âm mưu gì?”
Trương Hợp Hoan dở khóc dở cười nói: “Lạc tổng đừng hiểu nhầm, lúc tôi đến thì hai người họ đã say đến mức này rồi, nếu tôi có ý định làm gì thì đã không đưa cô ấy về đây rồi,”
Lạc Thanh Dương nhíu mày, cho rằng Trương Hợp Hoan nói có lý: “Đều về nhà của tôi đi, cậu cũng đến đây đi.”
Trương Hợp Hoan nói: “Vậy tôi không phụ ý tốt của cô.”
“Đừng có nói lời thừa thãi vậy, nhà chỉ có mình tôi, cậu giúp tôi đưa An Nhiên lên phòng của nó.”
Trương Hợp Hoan để cho tài xế để xe ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Lạc Thanh Dương nói với Trương Hợp Hoan nhà rất rộng nên cậu không cần đi, đã chuẩn bị một gian phòng khách cho cậu.
Trương Hợp Hoan ôm cả An Nhiên lẫn Sở Thất Nguyệt vào nhà bà ấy, hôm nay quản gia của Lạc Thanh Dương xin nghỉ phép nên chỉ có mình bà ấy ở nhà.
Lạc Thanh Dương chăm sóc cho An Nhiên, còn Sở Thất Nguyệt thì giao cho Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan ôm Sở Thất Nguyệt vào phòng, cởi giày, áo khoác sau đó đắp chăn cho cô. Sau đó đi ra phòng khách thì thấy Lạc Thanh Dương cũng đang đi ra, cười nói: “An Nhiên sao rồi?”
Lạc Thanh Dương trừng mắt nhìn anh nói: “Cậu còn mặt mũi để hỏi nó, vì sao lại để hai đứa nó uống nhiều như vậy?”
Trương Hợp Hoan lại phải giải thích lần nữa, việc hai cô gái uống nhiều không liên quan đến mình, Lạc Thanh Dương đi nấu canh giải rượu, múc hai chén, trong đó một chén đưa cho Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan trở về phòng, Sở Thất Nguyệt từ trên giường bước xuống, lảo đảo đi vào nhà vệ sinh, Trương Hợp Hoan nhanh chóng bỏ chén canh giải rượu đi theo cô, đỡ cô xuống cạnh bồn cầu, Sở Thất Nguyệt liền ói ra, chờ đến khi cô ngừng lại thì Trương Hợp Hoan dùng khăn mặt giúp cô lau rửa lại, sau đó lại ôm cô về giường.
Sở Thất Nguyệt tựa vào vai anh: “Em thấy rất khó chịu.”
“Cho chừa, ai biểu em uống nhiều như vậy.” Trương Hợp Hoan nhìn dáng vẻ của cô vừa đau lòng vừa buồn cười, làm sao một cô nhóc thông minh như thế nào lại không khống chế được bản thân.
Bưng chén canh giải rượu khuyên Sở Thất Nguyệt uống, Sở Thất Nguyệt uống được hai ngụm, liền díp mắt ngủ thiếp đi.
Trương Hợp Hoan giúp cô sửa soạn lại, rồi bưng chén canh còn thừa đi ra ngoài, lại nghe được tiếng An Nhiên nôn mửa, nhắm chừng so với Sở Thất Nguyệt cô ấy cũng không khá hơn là mấy.
Lạc Thanh Dương giúp An Nhiên đi ngủ, nhìn ra thấy Trương Hợp Hoan đang ngồi một mình trên ghế sofa ở phòng khách hỏi: “Con bé sao rồi?”
Trương Hợp Hoan nói: “Vừa ói sạch sẽ, đang ngủ.”
“Đều là do cậu.”
“Muốn thêm tội cũng không hề có.”
Lạc Thanh Dương đi rót hai ly rượu whisky, đưa một ly cho Trương Hợp Hoan, Trương Hợp Hoan nhận lấy: “Cảm ơn!”
Lạc Thanh Dương ngồi xuống bên cạnh: “Sở Thất Nguyệt là bạn gái của cậu?”
Trương Hợp Hoan gật đầu.
“Cậu đã có bạn gái còn muốn dụ dỗ An Nhiên làm gì?”
Trương Hợp Hoan nói: “Chuyện này không giống như bà đang nghĩ đâu.”
Lạc Thanh Dương nói: “Tôi sống nhiều năm rồi, có dạng đàn ông nào mà ta chưa nhìn thấy qua? Cậu là loại nào chỉ cần liếc mắt một cái tôi đã biết.”
Trương Hợp Hoan uống một hớp rượu nói: “Lạc tổng, tôi và An Nhiên lâu nay không liên lạc, đến cùng một chỗ vì hôm nay bọn họ hẹn nhau uống rượu.”
Lạc Thanh Dương thở dài nói: “Làm sao không hiểu hai đứa nó, nếu đều biết tâm tư của nhau, còn có thể cùng nhau uống rượu? Vì cái loại đàn ông đểu như cậu, đáng giá sao?”