Trương Hợp Hoan gật gật đầu: “Vậy được, em phụ trách giao tiếp với heo, anh phụ trách giao tiếp với người. Chúng ta đều tự mình phát triển, tranh thủ cùng vẽ hai bút, khai sáng ra một khoảng trời.”
Sở Thất Nguyệt bật cười: “Không cho phép anh câu ba câu bốn ở bên ngoài.”
Trương Hợp Hoan nói: “Được, anh thề, tuyệt đối không chủ động câu dẫn người khác.” Trong lòng lại cân nhắc, nếu người khác chủ động câu dẫn cậu thì làm sao bây giờ?
Tôn Thụ Lập có chút buồn bực bởi vì chuyện của Văn Vịnh Thi, tốn bao nhiêu công sức cho hợp báo ra mắt “Tầm Tần ký”, cuối cùng lại trở thành màn hỏi đáp tầm phào của cô. Tất cả các phóng viên đều chú ý đến cô, ngược lại bỏ qua bộ phim truyền hình.
Tin tức các tạp chí lớn đưa tin đều vây quanh Văn Vịnh Thi. Ở trong hội nghị của Trung tâm chế tác kịch truyền thanh, Tôm Thụ Lập tức giận đến đập bàn: “Khương Gia Tuấn đề cử diễn viễn gì thế, truyền thông Hồng Kông đều cho rằng cô ta là đào hoa nát, chuyện xấu chất một đống lớn, dùng diễn viên như vậy thật là mạo hiểm.”
Ông nhìn La Bồi Hồng nói: “Đã ký hợp đồng chưa?”
La Bồi Hồng gật gật đầu nói: “Buổi chiều ngày hôm qua đã ký hợp đồng.”
Tôn Thụ Lập nói: “Tôi có chút hối hận.”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôn đài trưởng, thật ra trên thực tế các phương tiện truyền thông Hồng Kông vẫn luôn nói quá. Đúng là Văn Vịnh Thi rất dễ dàng thu hút truyền thông. Nhưng thật ra, tôi đã tìm cô ấy để chứng thật. Đúng là cô ấy có bạn trai ở nước ngoài tên là Lý Quan Phong nhưng mà họ đã chia tay vào tháng năm năm ngoái. Nhưng mà đến tận tháng 11 mới chính thức tuyên bố. Về phần những chuyện xấu về những bạn trai khác quá nửa đều là họ đam mê sắc đẹp của cô ấy, cô ấy cam đoan không có liên quan đến những người đó.”
Tôn Thụ Lập giơ một tờ báo trong tay: “Tạ Thính Phong, Vu Văn Nhạc, còn có Trần Quan Hi. Quả thực là một lưới bắt hết các tiểu Thiên vương.”
Trương Hợp Hoan nói: “Chuyện xấu đều là giả, mấy tên này đều như dế nhũi, cô ấy cũng không coi trọng một ai.”
La Bồi Hồng bởi vì hình dung của cậu mà nhịn không được cười lên.
Tôn Thụ Lập nói: “Chỉ có cậu đẹp trai, những người khác đều là dế nhũi. Phải thêm một điều kiện cho bọn họ, trong lúc quay chụp nghiêm cấm diễn viên lợi dụng scandal để nổi tiếng.”
La Bồi Hồng nói: “Hợp đồng đã được ký kết không thể thay đổi, cuối tuần sẽ bắt đầu quay phim, vì vậy tốt nhất là đừng gây thêm rắc rối.”
Tôn Thụ Lập hấp hé miệng, biết bà nói cũng có lý, cũng đành phải thôi.
Trương Hợp Hoan nói: “Thật ra không cần lo lắng. Nhiệt độ của Văn Vịnh Thi sẽ không quá lâu, cuối tuần đi ảnh thành Bắc Bộ quay chụp. Đông lạnh giá rét, ai sẽ còn chú ý đến loại tin tức ngoài lề này.”
Tôn Thụ Lập nói: “Chỉ sợ nổi lên một đoạn phim nóng, những nghệ sĩ này nhìn bề ngoài thì sáng bóng sạch sẽ, nhưng tất cả đều là những quả bom hẹn giờ.”
Điểm này Trương Hợp Hoan cũng đồng ý.
La Bồi Hồng nói: “Tôn đài trưởng cuối tuần có thời gian tham gia nghi thức mở máy không?”
Tôn Thụ Lập lắc lắc đầu nói: “Đi không được. Tôi có một cuộc họp, các người đi đi. Đúng rồi, tiểu Trương, cậu có thể sẽ phải đi theo đoàn phim suốt chặng đường. Thứ nhất cậu là biên kịch, thứ hai là cậu đại diện cho nhà sản xuất chúng ta. La chủ nhiệm phụ trách điều phối chung. Thời điểm bắt đầu phim truyền hình mới, chị ấy cũng không có khả năng ở lại tổ kịch lâu dài. Cậu phải chuẩn bị tinh thần đón mừng năm mới ở tổ kịch.”
Trương Hợp Hoan nói: “Được rồi, vất vả như vậy ông có muốn trợ cấp thêm cho tôi không?”
Tôn Thụ Lập nói: “Không thành vấn đề, chỉ cần làm bộ phim này nâng tầm, ra một bộ phim truyền hình tiêu chuẩn cao, tôi nhất định sẽ thưởng lớn cho cậu.”
Trương Hợp Hoan nói: “Việc tôi đóng vai Lạc Ải vẫn chưa bàn đâu.”
Tôn Thụ Lập nói: “Lúc trước không phải là làm khách mời sao? La chủ nhiệm cũng có ở đó.”
La Bồi Hồng cố nén cười gật đầu.
Trương Hợp Hoan nói: “Vậy Doanh Chính đâu?”
Tôn Thụ Lập nói: “Tôi còn chưa đồng ý cho cậu diễn Doanh Chính. Khương Gia Tuấn tìm cậu diễn Doanh Chính, cậu là nên tìm hắn đàm phán.”
Trương Hợp Hoan thở dài nói: “Tôn đài trưởng ơi Tôn đài trưởng, đạo hạnh ngài quá sâu.”
Tôn Thụ Lập cười tủm tỉm nói: “Tôi phải đi tỉnh họp, hai người nói tiếp đi.”
Tôn Thụ Lập đi, La Bồi Hồng đem một phần hợp đồng đưa cho Trương Hợp Hoan sắp xếp.
Trương Hợp Hoan nhìn một chút, hợp đồng này là cho cậu, phần lương để trống để cho cậu điền vào. Đương nhiên là có giới hạn. La Bồi Hồng nói cho Trương Hợp Hoan, Tôn đài trưởng nói, lương của mỗi tập không thể cao hơn một vạn. Đối với Trương Hợp Hoan đã là rất cao rồi.
Trương Hợp Hoan ngẫm nghĩ lại, cẩn thận thêm một số không vào đó. Cậu gần đây cũng không thiếu tiền, chỉ là cho lão Tôn mặt mũi. Cho anh ta biết mình cũng có đạo đức tốt, khách mời cũng là đóng vai khách mời. Nếu như tôi làm tăng hiệu suất, các người sẽ không thể tách khỏi tôi. Với tỷ lệ hiệu suất này, toàn bộ tổ kịch ai có thể vượt qua tôi?