Kiều Thắng Nam chủ động liên hệ với Trương Hợp Hoan, cũng là muốn gặp lại để trả lại tiền phúng điếu lúc trước. Dựa theo quy củ của người Bằng Thành, không được nợ tiền phúng điếu.
Hai người hẹn nhau uống trà chiều tại quán trà Cảng Long. Trương Hợp Hoan lấy hai nghìn tệ từ Kiều Thắng Nam, đồng thời kể cho cô biết về chuyến đi Bằng Thành.
Kiều Thắng Nam đi đến Nam Giang làm nhiệm vụ, đến bây giờ vẫn chưa trở về Bằng Thành.
Trương Hợp Hoan hỏi cô khi nào có thể kết thúc nhiệm vụ lần này. Cậu nhìn ra nhiệm vụ lần này của Kiều Thắng Nam cũng không thuận lợi. Cậu đã thay đổi hai đơn vị công tác, còn cô thì vẫn giậm chân tại chỗ làm người mẫu ở Thiên Đại.
Kiều Thắng Nam vẫn giữ thái độ như trước: “Chuyện này không liên quan tới anh. Hình như anh giống như không nghe lời khuyên của tôi, chẳng những không cắt đứt liên lạc với An Nhiên, giống như còn rất thân thiết với Lạc Thanh Dương. Tính đi đường cong cứu nước, muốn tranh thủ có hảo cảm với Lạc Thanh Duơng?”
Trương Hợp Hoan cười lắc đầu nói: “Cô đừng nghĩ nhiều, là Lạc Thanh Dương tìm tôi. Bà ta hẳn là thưởng thức tài hoa của tôi, cho nên mới ra tiền giúp biên kịch riêng cho An Nhiên. Gần đây tôi mới thành lập một phòng làm việc âm nhạc.”
Kiều Thắng Nam nói: “Anh đây là đang tính chính thức tiến vào giới giải trí.”
Trương Hợp Hoan nói: “Vốn cũng không có hứng thú bao nhiêu, lúc đầu muốn chuyên tâm làm sự nghiệp dẫn chương trình, nhưng không nghĩ tới âm kém dương sai, đi đến đài truyền hình Nam Giang.”
“Anh thật sự là tinh thông phương diện này, thích hợp với ngành như vậy.” Kiều Thắng Nam uống một ngụm trà sữa.
Trương Hợp Hoan nhìn mặt cô cười nói: “Thật ra ngoại hình cô cũng rất xuất sắc, cô cũng khá nổi tiếng. Có muốn tôi tiến cử cô đóng phim truyền hình không?”
Kiều Thắng Nam lạnh nhạt nói: “Tôi không có hứng thú biểu diễn trước mặt người khác.”
Trương Hợp Hoan nói: “Có nghe tin tập đoàn Sơn Thủy thu mua Ảnh nghiệp Tân Hoạ chưa?”
Kiều Thắng Nam gật gật đầu nói: “Tin tức lớn như vậy không có khả năng nghe đến. Nhạc Khai Sơn đang chuyển từ thị trường xây dựng truyền thống chuyển sang các dự án văn hóa du lịch. Và đã có sáu dự án văn hóa du lịch đồng thời khởi công trong năm nay.”
Trương Hợp Hoan nói: “Có phải người này có vấn đề hay không?” Trong lòng đã sớm nhận định Nhạc Khai Sơn có vấn đề. Nếu không Kiều Thắng Nam cũng sẽ không lẻn vào công ty Thiên Đại để điều tra Lạc Thanh Dương. Cậu có cảm giác, Lạc Thanh Dương không phải mục tiêu cuối cùng của cảnh sát.
Kiều Thắng Nam nói: “Lạc Thanh Dương là tình nhân của Nhạc Khai Sơn. Nhạc Khai Sơn là cha nuôi của An Nhiên. Tôi đã điều tra rất kĩ, tôi chỉ có thể nói cho anh như vậy. Anh tốt nhất là không nên quá thân thiết với Lạc Thanh Dương.”
Trương Hợp Hoan nói: “Cha của An Nhiên có phải đang bị nhốt trong tù không?”
Kiều Thắng Nam ngẩn ra một chút: “Chuyện này tôi không rõ ràng lắm, cô ấy nói với anh sao?”
Trương Hợp Hoan gật đầu nói: “Cô ấy nói cha cô ấy còn ba năm nữa ra tù, hình như là bị phán mười lăm năm.”
Tin tức này rất là quan trọng đối với Kiều Thắng Nam. Theo thông tin từ trước nay mà cô biết thì cha của An Nhiên đã chết. Nếu cô ấy nói với Trương Hợp Hoan như vậy hẳn là không sai.
Kiều Thắng Nam nói: “Anh có biết tên của cha cô ấy và đang đi tù ở đâu không?”
Trương Hợp Hoan lắc lắc đầu: “Tôi không biết, đây là chuyện riêng tư cá nhân cô ấy. Nếu cô ấy không chủ động nói, tôi cũng không hỏi.”
Kiều Thắng Nam nói: “Căn cứ vào tình báo trước mắt của tôi, cha của An Nhiên tên là An Quốc Quyền. Mười sáu năm trước chết do tai nạn xe cộ ở Hàn Quốc. Thời điểm An Nhiên sáu tuổi đã đi theo Lạc Thanh Dương quay về nước sống.”
Trương Hợp Hoan nói: “Ý của cô nói là An Nhiên nói dối.”
Kiều Thắng Nam nói: “Cô ấy chưa chắc đã nói dối, nhưng trong chuyện này khẳng định có điều gì đó. Tôi thậm chí hoài nghi Lạc Thanh Dương đã thay đổi thân phận của cô ấy.”
Trương Hợp Hoan nói: “Các người đã hoài nghi, sao không dẫn cô ấy đi thẩm vấn. Cần gì phải tiêu phí lượng lớn lực lượng điều tra như vậy.”
Kiều Thắng Nam lắc đầu nói: “Nhạc Khai Sơn không phải là người thường. Ông ta lui tới với rất nhiều nhân vật lớn. Chúng tôi bắt đầu tiến hành điều tra ông ta đã được nhiều năm. Người này cực kỳ giảo hoạt, muốn lấy được chứng cứ rất khó.”
“Cho nên các người định từ Lạc Thanh Dương để tìm ra sơ hở?”
Kiều Thắng Nam gật gật đầu nói: “Điều tra lần này khó khăn hơn so với dự đoán của tôi.” Điện thoại của cô vang lên. Kiều Thắng Nam nhìn lướt qua điện thoại, nghe máy: “Triệu tiên sinh, có chuyện gì sao?”
Trương Hợp Hoan vừa nghe Triệu tiên sinh đã biết là Triệu Viễn Phi. Xem ra anh ta còn dây dưa với Kiều Thắng Nam.
Triệu Viễn Phi mời Kiều Thắng Nam cùng đi xem biểu diễn, bị Kiều Thắng Nam dịu dàng từ chối.