Kiều Thắng Nam tắt điện thoại, Trương Hợp Hoan nói: “Tên đầu heo kia còn quấn quít lấy cô sao?”
Kiều Thắng Nam cười nói: “Lời nói của anh không thân thiện lắm. Triệu Viễn Phi không phải là người xấu.”
Trương Hợp Hoan nói: “Nếu cô không quan tâm đến anh ta, thì đừng cho anh ta hy vọng.”
Kiều Thắng Nam nói: “Chuyện của tôi, tôi có thể xử lý, phương diện này không cần anh góp ý.”
Trong lòng cười thầm, Trương Hợp Hoan rõ ràng đang ghen tị. Nếu lúc trước mình không có rời khỏi Bằng Thành, có lẽ bọn họ đã thân thiết hơn một chút, rồi có lẽ phát triển thành người yêu? Kiều Thắng Nam không biết, cô cũng không dám nghĩ sâu xa. Nhưng có một điều cô rõ ràng, cô đã từng hối hận khi rời đi.
Trương Hợp Hoan thấp giọng nói: “Tôi là lo lắng anh ta sẽ dây dưa đến cô, ảnh hưởng đến kế hoạch của cô.”
Kiều Thắng Nam có chút buồn cười. Rõ ràng là đang ghen tị, còn cố tình nói đàng hoàng như thế: “Không liên quan, anh ta không ảnh hưởng đến tôi.”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi đây yên tâm rồi.”
“Anh yên tâm?”
Trương Hợp Hoan gật gật đầu nói: “Chứng minh anh ta đối với cô không quan trọng, so ra kém quan trọng hơn tôi.”
Kiều Thắng Nam nói: “Theo ý tôi thì hai người cũng không khác biệt gì nhau.”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi có cảm giác trong lòng cô sinh ra biến hóa. Công việc này không thích hợp với cô, vì sao cô lại cố chấp đến Nam Giang? Mạo hiểm lớn như vậy, hy sinh nhiều thời gian như vậy đáng giá sao?”
Kiều Thắng Nam nói: “Đáng giá.”
Trương Hợp Hoan nói: “Cuối tuần tôi muốn đi ảnh thành Bắc Bộ. Đại khái khoảng chừng hơn một tháng, chắc là không thể trở lại trước cuối năm. Năm nay cô cũng sẽ không về nhà ăn tết đúng không?”
Kiều Thắng Nam nói: “Muốn xem tình hình cụ thể, nhắm chừng có thể sẽ không lâu lắm.”
Trương Hợp Hoan gật đầu: “Vô luận khi nào thì đều phải chú ý an toàn, họ Nhạc không đơn giản.”
Kiều Thắng Nam nói: “Đừng quên tôi nói với anh. Phải giữ khoảng cách với Lạc Thanh Dương.”
Điện thoại di động của Trương Hợp Hoan vang lên, là Văn Vịnh Thi gọi đến, giọng của cô kèm theo phẫn nộ, vừa đến liền chất vấn Trương Hợp Hoan: “Cậu cam đoan với tôi, tại sao còn có phóng viên ngồi canh ở bên ngoài?”
Trương Hợp Hoan ngẩn ra một chút thì ý thức được nhắm chừng cô lại bị một dám ký giả theo dõi. Theo lý thuyết thì không có mới phải. Chỗ ở của Văn Vịnh Thi hiện tại có rất ít người biết, cậu không nói, La Bồi Hồng cũng không có khả năng nói ra bên ngoài. Trương Hợp Hoan để cho Văn Vịnh Thi bình tĩnh, cậu lập tức qua để giúp cô giải quyết vấn đề.
Chờ điện thoại cậu tắt máy, Kiều Thắng Nam nói: “Anh hiện tại thật đủ bận rộn.”
Trương Hợp Hoan thở dài nói: “Bận rộn như điên ấy, tiểu minh tinh này chén cơm không lớn, nhưng tính tình lại thật lớn.”
Kiều Thắng Nam để cho cậu nhanh chóng chạy đi, bữa cơm hôm nay cô mời.
Trương Hợp Hoan cũng không khách khí với Kiều Thắng Nam, vội vàng rời khỏi nhà ăn, bắt xe đi đến Cốc lý nhất túc. Trên đường đi liên lạc với La Bồi Hồng một chút, hai người phân tích thì khẳng định là lái xe bên kia có vấn đề.
Đám ký giả này vì muốn có được hành trình của minh tinh, phải tìm được người tài xế đưa đón của minh tinh. La Bồi Hồng bảo Trương Hợp Hoan đừng nói gì, mấu chốt hiện tại bây giờ là mất bò mới lo làm chuồng. Về phần lái xe bên kia, chờ quay lại hẵng xử lý. Muốn tìm ra lỗi của họ cũng không dễ dàng, nếu ham món lợi nhỏ sẽ chịu thiệt thòi lớn.
La Bồi Hồng cho rằng Văn Vịnh Thi tốt nhất không cần ở lại Nam Giang. Tôn đài trưởng bên kia đã thật sự mất hứng. Nếu cô ở đây gây nên tin tức gì, ngay cả bọn họ cũng không tiện bàn giao. Cho nên nhiệm vụ dập lửa liền được giao cho Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan đi đến chỗ ở của Văn Vịnh Thi. Văn Vịnh Thi đã đóng gói xong hành lý, còn viết xong điều khoản phụ. Vấn đề cũ của thỏa thuận bổ sung đã bị bác bỏ trước đó lại được đưa ra.
Trương Hợp Hoan nói: “Văn tiểu thư, đây là định đi nơi nào?”
Văn Vịnh Thi nói: “Tôi định quay về Hương Giang, nghi thức các anh mở máy tôi không tham gia. Trước đó các anh có hứa hẹn cam đoan riêng tư của tôi không bị xâm phạm, sự thật chứng minh anh căn bản không thể làm được. Đây là bản thỏa thuận phụ tôi đã chuẩn bị, hy vọng các người có thể ký tên, bằng không tôi không cam đoan rằng mình có thể cống hiến hết mình cho những cảnh quay tiếp theo.”
Cô đưa bản thoả thuận cho Trương Hợp Hoan. Trương Hợp Hoan cầm bản thoả thuận cũng xem rồi để lại một bên: “Văn tiểu thư, đây là hiểu lầm. Toàn bộ phiền toái của cô hiện tại không phải chúng tôi mang đến, mà là do cô mang đến.”
Mắt đẹp Văn Vịnh Thi trợn lên: “Anh có ý gì? Chẳng lẽ là trách nhiệm của tôi?”
Trương Hợp Hoan nói: “Mục đích chính của buổi tuyên bố ngày hôm qua là quảng bá phim truyền hình. Nhưng mà điều phóng viên và truyền thông chú ý đều là ở trên người cô. Đều không phải là bởi dung mạo và hành động của Văn tiểu thư mà là vì chuyện xấu của cô.”