Văn Vịnh Thi thầm nghĩ, mỗi một người đang yêu đều có thể tìm được cái bóng của bản thân trong ca khúc này, đây mới là chỗ quyến rũ của ca khúc.
Trương Hợp Hoan ý vị thâm trường nói: “Tình không biết từ lúc nào, mà chớp mắt tình thâm. Người quá nặng tình, sau khi thoát ra phải có phương pháp an ủi bản thân, nếu không sẽ vĩnh viễn không thoát ra được."
Văn Vịnh Thi nói: “Cám ơn anh đã chỉ điểm.”
Trương Hợp Hoan nói: “Cảm nhận âm nhạc của cô không tệ, nhưng lúc này cô ở đây suy diễn ca khúc vẫn khuyết thiếu một phần cảm tình. Lúc tôi sáng tác ca khúc này, dựa vào kích tình để hoàn thành. Giai điệu nước chảy mây trôi như rung động đến tâm can, hành văn liền mạch lưu loát. Cô có lưu ý một đoạn ở trung gian."
Văn Vịnh Thi có lưu ý đến, đoạn đó như rượu mạnh chảy vào cổ họng, tô đậm ra ý cảnh tưởng niệm không ngừng kéo dài, như ca như khóc, nghe hoài không chán.
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi muốn hỏi cô một vấn đề, có thể có một chút mạo muội.”
Văn Vịnh Thi nói: “Anh hỏi đi.”
“Cô và bạn trai cũ ở chung bảy năm, có yêu anh ta không?”
Văn Vịnh Thi gật gật đầu.
Trương Hợp Hoan nói: “Nếu từng yêu chân thành, có thể sẽ không thể nào không thấy được loại cảm giác này. Cô hản là không đủ thẳng thắn thành khẩn.”
Văn Vịnh Thi cười lạnh nhạt: “Ngài Trương, tôi luôn cảm thấy kỳ quái, luôn cảm thấy tôi và ngài dường như đã từng quen biết.”
Trương Hợp Hoan lắc lắc đầu: “Tôi chưa từng gặp cô.”
Văn Vịnh Thi nói: “Có thể đây chinh là vừa gặp đã quen trong truyền thuyết.”
Trương Hợp Hoan bật cười.
Văn Vịnh Thi nói: “Bài hát “Cô gái ngốc” này tôi rất thích, không biết có vinh hạnh mua lại ca khúc này không?” Hai mắt cô nhìn Trương Hợp Hoan, hy vọng có được câu trả lời thuyết phục từ cậu. Cho dù là mảng phim ảnh hay ca hát cô cũng không thiếu cơ hội, thứ cô thiếu là tác phẩm tiêu biểu.
Trương Hợp Hoan lắc lắc đầu nói: “Thật có lỗi, ca khúc này tôi đã đồng ý cho người khác.”
Văn Vịnh Thi bị cậu cự tuyệt nên hơi xấu hổ, nhưng mà cô cũng không muốn bỏ qua cơ hội này: “Tôi có thể nhờ anh viết nhạc không?”
Trương Hợp Hoan không chút do dự: “Ngoại trừ những nghệ sĩ ký hợp đồng với Tân Tinh Vực, tôi tạm thời không nhận viết nhạc.”
Nhắm chừng điều kiện thêm chương mới không thể thoả mãn được. Tôi chọn được một lần thêm chương mới vô điều kiện. MV Cô gái ngốc nhắm chừng ngày mai có thể xuất hiện.
Văn Vịnh Thi liên tiếp bị từ chối 2 lần, thật sự là có chút buồn bực. Cô cũng không phải là người ngông nghênh, tuy rằng cô không thực sự nổi tiếng ở Hồng Kông, nhưng dù sao cũng có chút danh tiếng.
Nghĩ đến việc đã hẹn gặp Ngô Đại Vĩ ở Nam Giang vào ngày mốt, Văn Vịnh Thi thầm nghĩ, Trương Hợp Hoan anh có gì đặc biệt hơn người? Cho dù anh có tài hoa, thì sao anh cũng không thể so sánh với giám đốc âm nhạc của SOMY nhạc sĩ năm sao Ngô Đại Vĩ?
Văn Vịnh Thi tỏ vẻ mình mệt mỏi muốn đi về nghỉ ngơi, người ta không cho, cô cũng không thể mặt dày xin xỏ, nói chúc ngủ ngon với hai người.
Đêm đó Trương Hợp Hoan ngủ tại ghế sofa ở phòng làm việc, cậu ngủ thật sự rất thoải mái vui vẻ.
Văn Vịnh Thi thì một đêm này làm thế nào cũng không thể ngủ ngon, trong đầu toàn cân nhắc những lời của Trương Hợp Hoan, sau lại bắt đầu xem xét ca khúc của Trương Hợp Hoan, cuối cùng thì chìm vào giấc ngủ. Cô gặp ác mộng, nội dung giấc mơ rất khó nói, cô mơ thấy Trương Hợp Hoan xông vào phòng, mạnh mẽ làm chuyện đó với cô.
Trương Hợp Hoan thông minh đến mấy cũng không đến mức nghĩ ra Văn Vịnh Thi sẽ mơ giấc mộng như vậy. Sáng sớm cậu dậy ra bên ngoài chạy bộ, chạy bộ được vài bước, thấy Văn Vịnh Thi đuổi theo từ phía sau, Trương Hợp Hoan cười nói: “Chào buổi sáng.”
Văn Vịnh Thi gật đầu, sao lại cảm thấy nụ cười của anh ta có chút xấu xa. Rõ ràng tối qua người ta không tiến vào cửa phòng cô, nhưng tình cảnh trong mơ rất chân thật, thậm chí cô có thể nhớ rõ đặc thù thân thể của Trương Hợp Hoan.
Hai người sóng vai chạy về phía trước, bộ ngực như thỏ nhỏ của Văn Vịnh Thi xốc nảy, thực giống như một đôi thỏ nhỏ.
Trương Hợp Hoan vừa chạy vừa nói: “Văn tiểu thư, có suy xét đến việc ký hợp đồng với phòng làm việc của chúng tôi?”
Văn Vịnh Thi nói: “Ngài Truơng sắp xếp tôi ở nơi này chính là để chuẩn bị cho chuyện này?”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Tôi chính là thuận miệng nói như vậy, cô đừng cho là thật?”
Một câu đã chặn lời tiếp theo của Văn Vịnh Thi. Cậu đẩy nhanh tốc độ, thể lực của Văn Vịnh Thi không tệ, nhưng lúc đầu còn có thể đuổi kịp, một hồi sau đã bị cậu bỏ lại một khoảng.
Văn Vịnh Thi có một tinh thần kiên cường không chịu thua, dốc hết sức lực chạy. Nhưng cô ấy có cố gắng như thế nào cũng đều bị Trương Hợp Hoan bỏ lại khoảng cách xa.
Văn Vịnh Thi thật sự đuổi không kịp nên đành phải bỏ qua, hai tay chống đầu gối bắt đầu thở.