La Bồi Hồng và Tần Hồng trao cho nhau một ánh mắt ý vị thâm tường. Tên nhãi Trương Hợp Hoan này chính là yêu đã thành tinh, đừng nói là người trẻ tuổi như Văn Vịnh Thi, cho dù là người ở độ tuổi như các cô cũng không nhìn ra được bước đi của Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan lấy ra mấy bản nhạc đệm, La Bồi Hồng không nghiên cứu sâu về mảng âm nhạc, nhìn không ra chỗ nào tốt.
Tần Hồng vừa nghe nhạc dạo đã bị hấp dẫn.
Văn Vịnh Thi nhìn đến tên bài hát “Cô gái ngốc”, theo thói quen nhíu đầu mày. Cậu đang quanh co mắng cô sao?
Trương Hợp Hoan cổ vũ cô: “Làm quen một chút, chúng ta hợp tác một lần thì thế nào?” Văn Vịnh Thi gật gật đầu, cúi đầu bắt đầu làm quen với ca từ.
Trương Hợp Hoan lặng lẽ hướng ánh mắt nhìn La Bồi Hồng và Tần Hồng.
La Bồi Hồng lập tức hiểu ý: “Ai da, tôi phải trở về.”
Tần Hồng nói: “Tôi tiễn cô.”
Sau khi Văn Vịnh Thi và La Bồi Hồng nói lời từ biệt, cô lại cúi đầu làm quen với bài hát.
Tần Hồng tiễn La Bồi Hồng ra bên ngoài, La Bồi Hồng cười nói: “Cô tính ở lại nơi này làm bóng đèn?”
Tần Hồng nói: “Không đến mức như vậy, Trương tổng chỉ là thưởng thức tiềm năng của cô ấy thôi.”
La Bồi Hồng nói: “Tôi cũng hiểu được không đến mức đó. Cậu ấy hẳn là muốn gây dựng sự nghiệp một phen, chúng ta dốc lòng giúp đỡ cậu ấy là được.”
Tần Hồng nói: “Chị La, có cảm thấy cậu ấy có thể làm nên việc lớn hay không?”
La Bồi Hồng nói: “Tôi chưa từng hoài nghi chuyện này. Nói cũng thật buồn cười, vốn dĩ tôi định dẫn cậu ấy đến Đài giao thông phát triển, nhưng hiện tại là cậu ấy giúp tôi.”
Tần Hồng nói: “Tôi cũng vậy.”
La Bồi Hồng nói: “Hiện tại cô rất tốt, mỗi bài hát đều rất nổi.”
Tần Hồng nói: “Tôi tự mình hiểu được, giới ca hát hiện tại không thiếu ca sĩ như tôi. Ba ca khúc này đưa cho ai hát cũng đều giống nhau, có lẽ hiệu quả còn tốt hơn tôi. Thật ra tôi cũng không thích đứng trên sân khấu, có thể là tuổi tác đến nên tâm tính cũng thay đổi.”
La Bồi Hồng nói: “Cũng không nhất định là tâm tính, tính cách như vậy. Mang được vương miện thì phải chịu được sứ nặng của nó, ngôi sao nhìn thì thấy rất vinh quang, nhưng áp lực bọn họ nhận được là thứ người bình thường không thể tưởng tượng. Nếu không có tố chất tâm lý mạnh mẽ, vẫn không nên bước chân vào ngành này.”
Tần Hồng nói: “Văn Vịnh Thi có ngoại hình không tệ, nhưng mà tôi chưa từng nghe bài hát của cô ấy.”
La Bồi Hồng nói: “Trương Hợp Hoan có lúc nào nhìn lầm sao?”
Văn Vịnh Thi am hiểu đàn violon, trình dộ nhạc lý không thấp. Nghiên cứu nhạc phổ mười lăm phút thì tỏ vẻ có thể thử một chút.
Trương Hợp Hoan đàn dương cầm làm nhạc đệm cho cô. Văn Vịnh Thi phát hiện Trương Hợp Hoan thực sự tài hoa. Từ tài hoa trước mắt của cậu, ít nhất ở phương diện âm nhạc vượt qua Thất Bả Đao.
Văn Vịnh Thi nhắm hai mắt lại, tiến vào trạng thái, bắt đầu biểu diễn ca khúc “Cô gái ngốc.”
Ca khúc này thật ra là do M.go sáng tác, Lâm Chấn Cường viết lời.
Tại đêm nay một mình em cô độc đối diện với màn đêm không người.
Mặc lên chiếc áo lông của anh diễn lại vở kịch của hôm đó.
Để chiếc áo lông mềm trở thành vòng tay anh ôm em an tĩnh ngắm bầu trời.
Dịu dàng kề môi lên cổ áo, em thủ thỉ, nhớ mùi hương anh biết bao.
Biểu diễn của Văn Vịnh Thi không quá xuất sắc, so với nguyên bản Trần Tuệ Nhàn thì có chênh lệch nhất định. Nhưng phát âm tiếng Quảng của cô cực kỳ tiêu chuẩn, giọng nói cũng rất êm tai. Mấu chốt là cô có giá trị nhan sắc, nếu làm ca sĩ thần tượng trên cơ bản không cần hát quá hay. Mấu chốt Văn Vịnh Thi còn có thể hát những ca khúc sôi động.
Văn Vịnh Thi hát xong ca khúc này, cảm giác ca khúc này được viết ra cho cô.
Trương Hợp Hoan đàn xong nhạc đệm, khép lại đàn dương cầm.
Văn Vịnh Thi chủ động đi đến trước mặt Trương Hợp Hoan: “Ngài Trương, có thể chỉ điểm cho tôi một chút điểm thiếu sót của tôi trong ca khúc này không?”
Trương Hợp Hoan nói: “Độ hoàn thành xem như không tệ, nếu để cho tôi chấm điểm tôi có thể cho cô bảy trên mười điểm. Muốn hát tốt ca khúc này, trước hết cần lý giải ca từ của bài hát. Tôi lấy một chiếc áo lông làm lời dẫn, thật ra đang thuật lại một cô gái ban đêm tịch mịch nhìn vật nhớ người. Hồi tưởng lại những cảnh tượng ngày cũ với người mình yêu. Mặc lên chiếc áo lông cũ người yêu để lại, trên áo lông còn lưu giữ mùi hương của người yêu. Cảm giác như người yêu vẫn còn bên cạn, tất cả lại làm cho cô ấy nhớ lại về ngày trước.”
Văn Vịnh Thi gật gật đầu, ca khúc này viết quả thật rất có chiều sâu. Nghe Trương Hợp Hoan nói như vậy, cô một lần nữa lý giải sâu sắc một tầng khác của ca từ.
Trương Hợp Hoan nói: “Nhưng người yêu đã mất, chỉ có thể lấy áo lông làm vật thay thế để an ủi nỗi tương tư. Tôi không nói rõ người yêu cô ấy mất vì điều gì, là để cho người nghe có không gian tưởng tượng. Có thể là người mà xa cách, cũng có thể bị gây thương tích vì tình.”
Nhạc trong truyện:
Cô gái ngốc - Trần Tuệ Nhàn
https://www.youtube.com/watch?v=7ur5UpuP0JE