Văn Vịnh Thi thở dài nói: “Tôi đã chia tay, chuyện này đừng nhắc nữa.”
Trương Hợp Hoan nói: “Cô hiểu lầm, tôi là nói cô đã tìm nhầm công ty.” Cậu đưa cho Văn Vịnh Thi một miếng cá, lần này không dùng đũa.
Văn Vịnh Thi nghe như nhập thần, cũng quên. Gắp lên rồi mới cau mày nói: “Thối quá.”
La Bồi Hồng lặng lẽ gọi Trương Hợp Hoan đến một bên, thấp giọng nói: “Không phải cậu có tâm tư với cô ấy chứ?”
Thiên Hồ gật gật đầu.
La Bồi Hồng thở dài nói: “Bảo tôi nói cậu như thế nào đây.”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Chị Hồng, tôi muốn ký hợp đồng với cô ấy.”
La Bồi Hồng nghe thành lén lún (đồng âm là gian), tiểu tử này thấy người ta xinh đẹp đã nghĩ đến quy tắc ngầm. Thói xấu này cũng không tốt, nên nhanh chóng nhắc nhở Trương Hợp Hoan phải chú ý nguyên tắc.
Trương Hợp Hoan dở khóc dở cười, giải thích là ký hợp đồng, không phải quan hệ lén lún, đỡ để La Bồi Hồng hiểu lầm.
La Bồi Hồng nghe ý tưởng của cậu, tuy rằng cảm thấy ý tưởng này có thể làm, nhưng dù sao hiện tại Tân Tinh Vực vừa mới thành lập, vị trí hiện tại của Văn Vịnh Thi tuy không cao, nhưng cũng sẽ không coi trọng bọn họ. Không thể giao tiền đồ của bản thân vào trong tay bọn họ.
La Bồi Hồng khuyên Trương Hợp Hoan cần phải đi từng bước. Trương Hợp Hoan nói cho La Bồi Hồng hiện tại là thời điểm tốt nhất để ký hợp đồng. Lưng tựa vào cây đại thụ Đài truyền hình Nam Giang, nắm giữ tài nguyên của Trung tâm chế tác kịch truyền hình. Bọn họ vừa hay có thể chọn lựa một ít người có tiềm lực, mở ra tiền đồ trước.
La Bồi Hồng sớm đã biết Trương Hợp Hoan có kế hoạch lâu dài, chỉ một Đài truyền hìn Nam Giang nho nhỏ không có khả năng thoả mãn dã tâm của cậu. Chỉ là hiện tại bà không có khả năng ra mặt quá nhiều. Hiện tại phòng làm việc đã ký hợp đồng với Tần Hồng và Hàn Bảo Nhi. Lấy quy mô và lực lượng trước mắt của bọn họ, chỉ sợ còn cần càng nhiều người.
Trương Hợp Hoan lại không cho là như vậy, Tần Hồng thiếu quyết tâm ở lại giới ca hát thời gian lâu dài. Hơn nữa cô ấy cũng có tuổi, ngoại hình cũng có hạn chế, không có khả năng phát triển quá lớn. Về phần Hàn Bảo Nhi, đó là kế hoạch nuôi dưỡng lâu dài, không tốn hai ba năm thì không có khả năng đưa cô ấy ra thị trường.
Trương Hợp Hoan đã sớm có kế hoạch, bản thân Tần Hồng không có ý nguyện phát triển mãnh liệt ở giới ca hát. Hơn nữa ba ca khúc của cô cũng trong tình huốn gặp may, bản thân cũng không đạt được sự nổi tiếng nên có. Chứng minh Tần Hồng thuộc về loại ca sĩ không nổi tiếng nhưng không nổi ngoại hình, không có khả năng sáng tạo nên thành tựu quá cao ở giới ca hát. Trương Hợp Hoan tính để Tần Hồng toạ trấn phòng làm việc âm nhạc, về sau dần dần lui về phía sau màn.
Kế hoạch công tác cụ thể do La Bồi Hồng đưa ra, mà tính cách của Tần Hồng quết định cô có thể đảm đương một nhân vật chấp hành. Về phần bản thân, trong đầu đều là tác phẩm kinh điển, muốn nâng ai thì nâng, muốn ai nổi thì nổi.
Vốn dĩ Trương Hợp Hoan muốn hợp tác với Sở Thất Nguyệt, nhưng mà Sở Thất Nguyệt từ chối. Cô chỉ muốn đầu tư, không muốn tham gia lập nghiệp với Trương Hợp Hoan. Từ điểm này có thể nhìn ra Sở Thất Nguyệt sống rất lý tính, khoảng cách sinh ra cái đẹp. Hai người muốn hiểu biết lẫn nhau sẽ đến gần nhau, nhưng vì quá hiểu biết nhau mà tách ra. Ở điểm này cần bảo trì sự tỉnh táo.
Lúc Trương Hợp Hoan và La Bồi Hồng thương lượng chuyện này, Tần Hồng dẫn Văn Vịnh Thi đi tham quan phòng tập luyện và phòng ghi âm. Trước đây Văn Vịnh Thi từng ra ca khúc, cô không nghĩ tới phòng làm việc hẻo lánh này lại có tiêu chuẩn cao như vậy.
Lúc đi vào phòng tập luyện, Tần Hồng ngẫu hứng đàn hát bài “Không đơn giản như vậy”. Văn Vịnh Thi ở một bên lẳng lặng thưởng thức. Bắt đầu ý thức được phòng làm việc này ngoạ hổ tàng long, con người Trương Hợp Hoan thật sự không đơn giản.
Lúc Tần Hồng hát được một nửa, Trương Hợp Hoan và La Bồi Hồng tiến vào. Tần Hồng ngưng biểu diễn, cười nói: “Uống chút rượu bỗng nhiên muốn ca hát.”
La Bồi Hồng nói: “Là chúng tôi làm gián đoạn cô.”
Trương Hợp Hoan đề nghị: “Văn tiểu thư có muốn hát một bài?”
Văn Vịnh Thi nói: “Ở trước mặt các người, tôi vẫn không nên múa búa trước cửa Lỗ Ban.”
Thiên Hồ nói: “Đúng rồi, lúc trước tôi có viết một bài tiếng Quảng, cô xem có thể hát được không?”
Văn Vịnh Thi vừa nghe tới đã hưng trí, xác định Trương Hợp Hoan là người sáng tác của ba bài hát đang nổi. Cô vốn muốn gặp Ngô Đại Vĩ nhờ viết nhạc, hiện tại có cơ hội trời ban. Cô cho rằng vận may của mình kém, khả năng nắm lấy cơ hội cũng không ra sao. Nhưng hiện tại cơ hội đã đến trước mặt, cô không có lý do nào bỏ qua.”
Tần Hồng và La Bồi Hồng đều hiểu được ván cờ Thiên Hồ đã bày ra tỉ mỉ. Từng bước dỗ nữ minh tinh xinh đẹp này vào bẫy. Tuy rằng Văn Vịnh Thi thông minh, nhưng đứng trước mặt Trương Hợp Hoan lại không hề có sức chống đỡ.