Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 635 - Chương 635: Gặp Khó Khăn Liên Tiếp (3)

Chương 635: Gặp khó khăn liên tiếp (3) Chương 635: Gặp khó khăn liên tiếp (3)

Ngô Địch Khôn lần này tìm cậu thái độ cực kỳ khách khí, muốn mời Trương Hợp Hoan đi đến phòng làm việc của anh ta, cũng giải thích nguyên nhân. Người gặp Trương Hợp Hoan là anh trai của anh ta, cũng là giám đốc công ty âm nhạc SOMY, được mệnh danh là thầy giáo âm nhạc Ngô Đại Vĩ.

Nếu đơn thuần là Ngô Địch Khôn đến tìm cậu, Trương Hợp Hoan liền xin miễn.

Nhưng mà Trương Hợp Hoan có chút hứng thú đối với Ngô Đại Vĩ. Biết anh ta ở trong giới âm nhạc có địa vị cao, một tay khiến nhiều ca sĩ nổi tiếng. Trước mắt ca sĩ đầu tiên của công ty SOMY Trần An Ni là học trò của anh ấy. Trương Hợp Hoan cũng hiểu rõ album mới nhất của Trần An Ni bị Tần Hồng lấn át.

Ở ngoài xem ra là hai ca sĩ cạnh tranh, nhưng thật ra là cuộc cạnh tranh của các nhà sản xuất ở hậu trường. Nói đúng là Trương Hợp Hoan và Ngô Đại Vĩ tuy không gặp mặt, nhưng mà đã từng giao thủ.

Trương Hợp Hoan đã nghe qua “Truy tình” và “Họa mộng” của Ngô Đại Vĩ, cho rằng trình độ sáng tác của hai ca khúc này rất cao. Nếu không gặp phải cậu, hẳn là bài hát top một trong bảng xếp hạng bài hát mới.

Gần đầy, xe công tác của đài truyền hình về cơ bản đã trở thành xe riêng của Trương Hợp Hoan. Cậu hiện tại cũng bỏ qua ý định mua xe trong đầu, nhờ tài xế chở mình đến phòng làm việc âm nhạc Ức Giang Nam.

Phòng làm việc Ức Giang Nam nằm bên cạnh học viện nghệ thuật, cũng được cho là một nơi yên tĩnh giữa chốn hỗn loạn. Tuy diện thích không lớn bằng Tân Tinh Vực của Trương Hợp Hoan, nhưng mà tốt hơn phòng làm việc của cậu gấp mấy lần.

Trương Hợp Hoan vào thang máy đi đến tầng bảy, nhìn bảng hướng dẫn đi đến trước của phòng làm việc. Bình thường cửa phòng làm việc luôn đóng.

Trương Hợp Hoan bấm chuông, không bao lâu một mỹ nhân trông rất tri thức đến mở cửa cho cậu: “Ngài Trương sao? Ngô tổng đang ở bên trong chờ ngài.”

Trương Hợp Hoan gật gật đầu, Ngô Địch Khôn đây là sợ bị người ta trộm sao? Phòng làm việc âm nhạc được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, ngẩn đầu nhìn về camera trong góc, chứng mình Ngô Địch Khôn đã sớm thấy cậu.

Mỹ nữ tri thức dẫn Trương Hợp Hoan đi vào trong, trong lòng Trương Hợp Hoan có chút khó chịu. Mời tôi đến đây, chủ nhân cũng không biết mà ra cửa tiếp đón sao? Mặt mũi có phải quá lớn rồi hay không?

Trương Hợp Hoan quan sát một chút bố cục của phòng làm việc Ức Giang Nam, vô luận là diện tích hay là tiện ích đều không có cách nào so sánh với Tân Tinh Vực của cậu. Phòng làm việc của cậu tuy là có hơi xa một chút, nhưng mà được cá sạch sẽ thanh tịnh, không có nhiều an ninh và không ai làm phiền.

Khi đến trước căn phòng của Ngô Địch Khôn, thư ký gõ gõ cửa, đẩy cửa mời Trương Hợp Hoan vào.

Hai anh em Ngô Đại Vĩ ngồi trong phòng uống trà. Nghe thấy động tĩnh thì Ngô Địch Khôn đứng dậy mỉm cười mời Trương Hợp Hoan đi qua: “Trương tổng, chúng ta lại gặp nhau.”

Trương Hợp Hoan và anh ta bắt tay nhau. Nhìn thấy Ngô Đại Vĩ đứng lên. Ngô Đại Vĩ tóc bạc, bộ dạng hơn bốn mươi tuổi, bộ râu dưới cằm cũng có chút hoa râm. Tuy tóc bạc sớm, nhưng tinh thần khỏe mạnh, khí chất không tầm thường.

Ngô Địch Khôn giới thiệu với Trương Hợp Hoan: “Vị này là anh của tôi, giám đốc âm nhạc của SOMY, Ngô Đại Vĩ.” Thời điểm giới thiệu anh trai, trong lòng anh ta tràn ngập kiêu ngạo. Thật ra Ngô Địch Khôn không có bao nhiêu tài hoa, sở dĩ anh ta có thể phát triển mạnh trong giới âm nhạc Nam Giang này là đều nhờ anh trai mình che chở.

Trương Hợp Hoan cười nói: “Thầy Ngô, ngưỡng mộ từ lâu, đại danh như sấm bên tai.”

Ngô Đại Vĩ đứng ở đó chờ Trương Hợp Hoan đến để bắt tay anh ta. Lấy cớ anh ta có địa vị cao trong giới âm nhạc, đứng lên đón chào Trương Hợp Hoan là đã cho Trương Hợp Hoan mặt mũi lắm rồi. Anh ta không nghĩ đến Trương Hợp Hoan trẻ tuổi như vậy, một người trẻ tuổi như thế sao lại có thể viết ra liên tiếp ba ca khúc sâu sắc như thế, điều này làm cho Ngô Đại Vĩ có

Ngô Đại Vĩ nói: “Ngài Trương thật sự là trẻ tuổi, ở cương vị công tác được bao lâu rồi.

Trương Hợp Hoan gật đầu nói: “Năm trước mới tốt nghiệp đại học.”

Ngô Đại Vĩ mời Trương Hợp Hoan ngồi xuống. Ngô Địch Khôn đi rót cho Trương Hợp Hoan một tách trà.

Trương Hợp Hoan nói: “Thầy Ngô tìm tôi có việc gì à?”

Ngô Đại Vĩ cười nói: “Là tôi ngạo muội. Thật ra là tôi muốn đến thăm ngài Trương, nhưng mà lịch trình tôi sắp xếp ở Nam Giang quá dày đặt, thật sự không có thời gian, cho nên chỉ có thể mời ngài Trương đến đây để gặp mặt, mong rằng cậu không cần để ý.”

Trương Hợp Hoan nói: “Thầy Ngô không cần khách khí, tôi đã ngưỡng mộ anh đã lâu. Thật ra bình thường tôi cũng rất bận, nhưng mà vừa nghe gặp mặt thầy Ngô nên lập tức dời lại những chuyện khác.”

Cậu một câu hai ý nghĩa, nói cho Ngô Đại Vĩ biết là không phải chỉ có một mình anh bận, tôi cũng rất bận. Đương nhiên, để cho Ngô Đại Vĩ có mặt mũi, tôi liền gạt những chuyện khác sang một bên để cho anh thấy được là trong lòng tôi anh rất quan trọng.

Bình Luận (0)
Comment