Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 638 - Chương 638: Diễn Viên (1)

Chương 638: Diễn viên (1) Chương 638: Diễn viên (1)

Văn Vịnh Thi nhìn thoáng qua Trương Hợp Hoan, mặt hàng này sao lại ở chỗ này? Thật chướng mắt, khiến cho cô nói gì cũng không thuận tiện: “Cá nhân!”

Ngô Đại Vĩ nói: “Tôi đã nghe qua bài hát đơn của Văn tiểu thư.”

Trương Hợp Hoan nói: “Hình như là một bài hát thiếu nhi, gọi là “Vườn hoa mùa xuân của trường mẫu giáo”.”

Văn Vịnh Thi tức giận đến thiếu chút nữa hất nước vào mặt cậu. Cậu thật sự có theo dõi cô, bài hát đó là cô đùa có được không.

Ngô Đại Vĩ nói: “Không phải, là MAN.”

Trương Hợp Hoan nói: “Tôi cũng từng nghe qua.”

Ngô Đại Vĩ nói: “Văn tiểu thư từ ca khúc đó trở đi hình như không phát hành thêm album nào khác?”

Văn Vịnh Thi nói: “Chủ yếu là công ty sắp xếp tôi phát triển mảng điện ảnh, thật sự không có thời gian.” Lời này còn có chút ý dán vàng lên mặt.

Ngô Đại Vĩ nói: “Xin thứ cho tôi nói thẳng, lấy ngoại hình của Văn tiểu thư phát triển ở phương diện điện ảnh sẽ có tiềm lực lớn hơn. Vì sao không chuyên tâm ở phương diện điện ảnh?”

Văn Vịnh Thi sao có thể không nghe hiểu, người ta đang uyển chuyển nói cho cô, cô không phải là hạt giống âm nhạc tốt.

Trương Hợp Hoan nói: “Thầy Ngô, về điểm này tôi lại có cái nhìn khác. Thật ra Văn tiểu thư hát nhảy xem như đạt tiêu chuẩn. Nếu chuẩn bị kĩ lưỡng một chút, hẳn là có thể đi theo con đường thần tượng.”

Ánh mắt Văn Vịnh Thi nhìn Trương Hợp Hoan có chút thâm cừu đại hận. Tôi hát nhảy chỉ mới đạt tiêu chuẩn? Tôi đi theo phái thần tượng? Chẳng lẽ tôi không có thực lực? Tôi chỉ là vận may không tốt, mặt hàng này nếu không nói lời nào thì sẽ không ai nghĩ là người câm đâu.

Ngô Đại Vĩ nói: “Dựa vào nghiên cứu trước mắt của tôi đối với giới ca hát. Gần đây thịnh hành phong cách Hàn Quốc, nhóm thần tượng là chiều hướng phát triển. Nếu chỉ dựa vào ngoại hình để xuất đạo thì rất khó đi xa ở giới ca hát. Đã qua thời đại tốt nhất để ca sĩ xinh đẹp phát triển.”

Văn Vịnh Thi biết Ngô Đại Vĩ chắc là sẽ không đáp ứng viết nhạc cho mình. Thật ra người đến cấp bậc âm nhạc này như Ngô Đại Vĩ cực kỳ yêu thích lông chim, không phải ngươi cứ trả thù lao thì sẽ nhận viết nhạc. Anh ta phải chọn ca sĩ, không dễ dàng ra tay, vừa ra tay liền sẽ trở thành kinh điển. Mục tiêu của Ngô Đại Vĩ là trở thành đại sư, hơn nữa cũng tự cho mình là đại sư.

Văn Vịnh Thi đã có ý muốn rời khỏi, nâng cổ tay lên nhìn thời gian. Trương Hợp Hoan đoán được ý của cô, chủ động nói với đối phương: “Văn tiểu thư, trở về để tôi tiễn cô vậy, tôi còn có chuyện muốn bàn với cô.”

Văn Vịnh Thi có chút suy sụp hứng thú, gật gật đầu. Khả năng giới giải trí không thích hợp với cô, ai ai cũng nói cô có ngoại hình tốt cũng có tiềm lực, nhưng cô chính là không nổi tiếng.

Sau bữa cơm, Ngô Đại Vĩ đưa ra ý muốn nghe bài hát “Người mẫu” của Trương Hợp Hoan.

Trương Hợp Hoan nói: “Bình thường tôi hát thường phải chú ý cảm xúc, hôm nay nơi này cũng không có người mẫu, tôi rất khó phát huy tiêu chuẩn bình thường. Không thì tôi hát một ca khúc mới tôi vừa sáng tác vậy.”

Ngô Địch Khôn cho rằng mặt hàng này thật biết làm màu, thực sự cho rằng bản thân là máy sáng tác? Tuỳ tuỳ tiện tiện là lại có một ca khúc mới? Có biết cái gì gọi là múa rìu qua mắt thợ hay không?

Ở trong mắt Ngô Đại Vĩ, Trương Hợp Hoan đang muốn khoe năng lực sáng tác không tầm thường của mình. Cho dù bản thân anh ở thời hoàng kim, một năm cũng chỉ có thể sáng tác ra ba ca khúc khiến mình hài lòng. Còn không thể cam đoan mỗi một ca khúc đều được số đông tán đồng. Cái gì mà có cảm xúc mới có thể hát, căn bản chính là tuổi trẻ ngông cuồng.

Mọi người cùng đi với Ngô Địch Khôn đến phòng sáng tác, bởi vì vừa đến thăm phòng làm việc Tân Tinh vực của Trương Hợp Hoan nên Văn Vịnh Thi có thể so sánh. Cảm giác nơi này của Ngô Địch Khôn trang hoàng hay tiện ích đều kém hơn Trương Hợp Hoan rất nhiều.

Văn Vịnh Thi thật ra đã không còn bao nhiêu hưng trí nghe hát, chỉ là do Trương Hợp Hoan nói còn có việc bàn cùng cô, cho nên mới ở lâu một chút.

Ngô Địch Khôn như có như không nhìn lén cô, nghĩ bản thân đã làm rất kín kẽ nhưng lại bị Văn Vịnh Thi phát hiện. Cô có chút không thoải mái. Tuy rằng bình thường đã quen với ánh mắt của người hâm mộ, nhưng hiện tại tâm trạng cô rất kém.

Trương Hợp Hoan ngồi xuống trước đàn dương cầm, Văn Vịnh Thi đã lĩnh giáo trình độ đàn dương cầm của cậu, nhưng chưa từng nghe cậu hát.

Ngô Địch Khôn để nhân viên chuẩn bị tốt microphone cho Trương Hợp Hoan. Trương Hợp Hoan thử phím đàn một chút rồi nhìn Văn Vịnh Thi nói: “Văn tiểu thư, nhìn thấy gần đây tâm tình cô không tốt, tôi có linh cảm nên viết riêng một bài “Diễn viên” tặng cô.”

Văn Vịnh Thi nói: “Vậy thật đúng là vinh hạnh của tôi.”

Trong lòng thầm nghĩ, tôi tìm cậu viết nhạc thì cậu cự tuyệt, cậu lại viết bài hát cho tôi là có ý gì? Chỉ là lấy tôi làm lá chắn mà thôi? Chẳng lẽ cậu muốn lấy lòng tôi? Muốn theo đuổi tôi? Người theo đuổi tôi rất nhiều, cậu tính hàng thứ mấy?

Bình Luận (0)
Comment