Trương Hợp Hoan đứng dậy nói lời từ biệt với anh em Ngô Đại Vĩ. Văn Vịnh Thi đã muốn đi từ sớm, cô cảm giác từ lúc cô chào đời đến nay chưa bao giờ chịu sự vũ nhục như vậy. Trước tiên bị Ngô Đại Vĩ từ chối viết nhạc, sau lại bị Trương Hợp Hoan dùng bài hát “Diễn viên” mười phần hàm súc châm chọc nói móc. Cô thậm chí sinh ra một loại cảm giác bị Trương Hợp Hoan phơi bày hết tội lỗi trước mặt mọi người, tên có tài vô đức khốn kiếp!
Văn Vịnh Thi rất ít khi thô bạo, nhưng hiện tại cô rất muốn xông lên chỉ mặt Trương Hợp Hoan mắng to.
Chẳng lẽ cô thực sự không có thiên phú ca hát? Chẳng lẽ diễn xuất của cô trong mắt người ngoài vụng về như thế?
Hai người đi vào thang máy, mặt đối mặt. Văn Vịnh Thi mang kính nhưng Trương Hợp Hoan vẫn có thể cảm nhận rõ ràng lửa giận của cô.
Trương Hợp Hoan nói: “Xe đỗ ở bãi đỗ xe.”
Văn Vịnh Thi nói: “Anh không có tư cách vũ nhục tôi.” Thanh âm của cô run rẩy nhè nhẹ.
Trương Hợp Hoan nói: “Văn tiểu thư suy ngũi nhiều rồi. Thật ra ca khúc này không phải viết cho cô, chỉ là cố ý nói cho bọn họ nghe.”
Văn Vịnh Thi cả giận nói: “Anh cho rằng tôi nghe không hiểu? Anh chính là viết cho tôi, sao anh lại có thể tàn nhẫn như vậy? Ác độc như vậy?”
Trương Hợp Hoan nói: “Văn tiểu thư vì bị cự tuyệt lời mời viết nhạc nên thẹn quá thành giận chó đánh mèo sao?”
Văn Vịnh Thi chỉ vào mũi Trương Hợp Hoan: “Anh là người vô sỉ nhất tôi từng gặp!”
Trương Hợp Hoan bật cười, cửa thang máy mở ra, cậu làm ra tư thế mời. Văn Vịnh Thi phẫn nộ xông ra ngoài, sau khi ra ngoài mới ý thức được đây là bãi đỗ xe dưới hầm. Cô vì sao lại phải ngồi chung một xe với cậu ta? Văn Vịnh Thi xoay người đi vào thang máy.
Trương Hợp Hoan nói: “Xe đã đến rồi!”
Văn Vịnh Thi hung hăng giơ ngón giữa với Trương Hợp Hoan sau đó nhấn thang máy. Cô muốn rời khỏi từ cửa chính, rời xa cái tên đáng giận này.
Văn Vịnh Thi đi ra cửa lớn lầu một, trong lòng bị ảo não và uể oải bao vây. Cô chưa bao giờ thảm hại như vậy, chuyện cảm tình rối tinh rối mù, sự nghiệp chìm trong vũng bùn. Cô luôn có góc nhìn rất cao với bản thân, cũng không phải không có cơ hội. Cô có đủ cố gắng, tiêu phí nhiều tâm tư, cũng trả giá rất nhiều. Nhưng cô vẫn không thể nổi lên một nhánh hoa hoa quá lớn trong ngành giải trí. Cách sự nổi tiếng ngày càng xa, trong mắt người khác cô cũng chỉ là một cái bình hoa.
Thái độ của công ty đã cho thấy công ty gần như bỏ qua cô. Nếu không sẽ không tuỳ ý cho cô đến nội địa tiếp nhận bộ kịch truyền hình này. Nhớ rõ thời điểm mới gia nhập công ty, con đường phát triển của công ty lập cho cô cực kỳ rõ ràng, chuyên tâm phát triển ở màn điện ảnh, còn rút tâm sức cho cô vào giới ca hát. Lấy lực ảnh hưởng của Lê Thiên Vương Lực, cô cho rằng tất cả đều thuận nước thành sông. Nhưng sau khi ra một ca khúc đơn, đường ca hát của cô lại trì hoãn không tiến.
Ngẫm lại thành quả mấy năm nay của cô trong giới ca hát, đơn giản chỉ là mấy cái MV, đều là phối hợp biểu diễn với người khác. Còn trở thành khách quý của vài buổi biểu diễn âm nhạc, từng được may mắn trở thành khách quý biểu diễn của Lê Thiên Vương. Có lẽ đó là thời khắc huy hoàng trong cuộc đời cô, sau đó, làm gì còn sau đó.
Tại phương diện điện ảnh, hợp đồng quả thực ký mãi không hết, nhưng cô giốn như trúng phải một lời nguyền không thể giải. Vô luận là diễn nhân vật chính hay phụ đều không thể nổi. Tiến vào mười năm, giải thưởng điện ảnh duy nhất lấy được là giải quần áo đẹp nhất. Đây không phải là phần thưởng, cơ bản chính là châm chọc.
Văn Vịnh Thi ôm hai tay, mờ mịt đi trên đường, cảm giác cuộc đời cô đã hoàn toàn mất đi phương hướng.
Một chiếc xe thương vụ đuổi theo phía sau cô, Trương Hợp Hoan lộ mặt ra từ cửa kính xe: “Lên xe!”
Văn Vịnh Thi phẫn nộ nhìn cậu.
Trương Hợp Hoan lại nói:”"Lên xe!”
Văn Vịnh Thi quẹo vào trong một ngõ nhỏ, chỉ muốn rời xa người này.
Trương Hợp Hoan bất đắc dĩ chỉ có thể để lái xe đi trước, còn cậu cũng đi theo Văn Vịnh Thi vào ngõ nhỏ.
Văn Vịnh Thi đi rất nhanh, thanh âm Trương Hợp Hoan từ phía sau truyền đến: “Chuyện hôm nay, tôi thực sự xin lỗi cô.”
Văn Vịnh Thi không để ý tới cậu.
Trương Hợp Hoan nói: “Vậy ca khúc “Cô gái ngốc” tặng cho cô.”
Văn Vịnh Thi dừng bước chân, cắn môi, tháo mắt kính xuống. Một đôi mắt đẹp hàn quang lẫm lẫm, sắc bén như đao bắn về phía Trương Hợp Hoan: “Tôi ngốc thì thế nào? Tôi diễn xuất vụng về, không có thiên phú thì sao? Không tới lượt cậu giáo huấn tôi! Anh đi chết đi!”
Trương Hợp Hoan bật cười.
Văn Vịnh Thi nói: “Tôi không muốn nhìn thấy anh, nếu anh cứ tiếp tục đi theo tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Nhạc trong truyện:
Diễn viên - Tiết Chi Khiêm
https://www.youtube.com/watch?v=XKuL5xaKZHM