Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 641 - Chương 641: Vận Đen Không Ngừng (1)

Chương 641: Vận đen không ngừng (1) Chương 641: Vận đen không ngừng (1)

Trương Hợp Hoan gật gật đầu, lại có thể xoay người đi khỏi.

Văn Vịnh Thi hung hăng vung túi xách của mình lên không trung để phát tiết phẫn uất trong lòng mình. Cô không muốn tiếp tục cùng Trương Hợp Hoan đi chung đường, lựa chọn đi tiếp về phía trước. Đi được vài bước, nhìn thấy một con chó hoang bẩn thỉu.

Cô bị dọa cho giật mình, không dám đi về phía trước, chỉ đành xoay người quay về. Nhưng đi được vài bước thì thấy con chó hoang đó đi theo. Văn Vịnh Thi sợ chó, theo bản năng đẩy nhanh bước chân. Cô bên này càng đi nhanh, chó hoang cũng đuổi theo càng nhanh.

Văn Vịnh Thi sợ đến mức dùng hết sức chạy, con chó hoang chẳng những chạy nhanh theo mà còn sủa.

Văn Vịnh Thi nghe được tiếng chó sủa, sợ tới mức hét rầm lên: “Cứu mạng? Cứu mạng!” Thời điểm cần Trương Hợp Hoan ra tay trợ giúp thì lại không thấy mặt hàng này đâu.

Văn Vịnh Thi một bên chạy, một bên quay lại nhìn. Đừng nhìn cô ấy kiên trì chạy vậy, nhưng chung quy vẫn chạy không thắng được con chó. Cô hoảng hồn loạng choạng, phịch một tiếng ngã xuống đất, túi xách bay ra ngoài, giày cũng bị rớt một chiếc.

Văn Vịnh Thi cho rằng cô ấy không thể sống qua được kiếp này, không biết con chó này có bị dại hay không. Lõ như cắn cô một cái, cuộc sống của cô cũng sẽ kết thúc rồi. Cô không thể chết được, cô còn chưa được nếm thử cảm giác nổi tiếng.

Trong lúc nguy cấp Trương Hợp Hoan xuất hiện. Lên tiếng sủa lại về phía chó hoang. Con chó hoang dừng bước chân, Trương Hợp Hoan nói: “Chạy nhanh, bằng không tao ăn mày giờ!”

Chó hoang ồ ô kêu lên một tiếng, lại có thể cụp đuôi đào tẩu.

Trương Hợp Hoan đỡ Văn Vịnh Thi đang ngồi trên đất đứng lên, hai đầu gối Văn Vịnh Thi bị ngã trầy hết, đau đến nhe răng nhếch miệng. Trương Hợp Hoan giúp cô nhặt túi, nhìn thấy Văn Vịnh Thi đứng như con gà dựa vào gốc cây, lúc này mới ý thức được cô đã bị rớt mất một chiếc giày. Nhìn trái nhìn phải lại không phát hiện được giày ở đâu.

“Giày cô ở đâu?”

Vẻ mặt Văn Vịnh Thi muốn khóc nói: “Con chó gặm đi rồi!” Như thế nào mà cô lại xui xẻo như vậy, ngay cả chó cũng bắt nạt cô.

Trương Hợp Hoan không nhìn thấy con chó kia chạy đi đâu, nhìn Văn Vịnh Thi nói: “Cô chờ đây, tôi đi mua đôi giày mới cho cô.”

Văn Vịnh Thi nói: “Anh đừng đi!” Cô sợ con chó hoang đó quay lại, nếu so sánh với chó hoang thì Trương Hợp Hoan an toàn hơn một chút.

Trương Hợp Hoan lắc lắc đầu, đi đến bên người cô: “Xem ra cô chỉ có hai lựa chọn, hoặc là nhảy một chân, hoặc là đi chân trần.”

Trong lòng Văn Vịnh Thi nói cậu có còn là con người sao? Tôi mang đôi giày cao bảy phân, cậu lại để tôi nhảy một chân. Cởi giày đi chân trần, cái ngõ này bẩn như vậy, hơn nữa nhiệt độ hôm nay dưới 0 độ. Cậu có suy xét đến cảm thụ của tôi không?

Trương Hợp Hoan nói: “Nếu không tôi ôm cô ra ngoài?” Nói xong lại tự lắc lắc đầu: “Lỡ như bị đội chó săn chụp lại thì lại có tai tiếng.”

Văn Vịnh Thi nói: “Anh đừng nhiều lời nữa, đi mua giúp tôi đôi giày, tôi chờ anh.”

Trương Hợp Hoan vừa xoay người đi, Văn Vịnh Thi đã gọi cậu: “Anh trở lại.”

Trương Hợp Hoan thở dài nói: “Tôi nói, sao cô lại phiền toái như thế chứ?”

Văn Vịnh Thi nói: “Nếu không hay là tôi và anh cùng đi đi, tôi sợ con chó kia quay trở về.”

“Trở về vừa hay cướp lại giày.”

Văn Vịnh Thi nói: “Chó đã liếm qua rồi thì tôi không cần, nếu không thì anh cõng tôi đi.”

Vẻ mặt Trương Hợp Hoan không tình nguyện nhìn cô: “Yêu cầu này có chút quá đáng, tôi là người đã có bạn gái.”

Văn Vịnh Thi mềm xuống: “Anh giúp tôi một chút được không? Anh còn là bên sản xuất, như vậy đi, cùng lắm thì tôi không giận anh nữa.”

“Cô dựa vào cái gì mà giận tôi chứ? Là Ngô Đại Vĩ từ chối cô, cô cũng không thể giận chó đánh mèo lên người tôi. Văn Vịnh Thi, hiện tại tôi xem như hiểu tại sao cô không nổi tiếng rồi, tính cách của cô có chỗ thiếu hụt.”

Văn Vịnh Thi nói: “Trương Hợp Hoan, sự nhẫn nại của tôi có hạn.”

Trương Hợp Hoan nói: “Vậy cô đừng nhịn làm gì, cả ngày giả vờ như thế có mệt không. Muốn mắng thì cứ máng, vừa rồi cô mắng sảng khoái biết bao.”

Văn Vịnh Thi cắn môi, mặt hàng này nắm được nhược điểm của cô, hiện tại cho rằng cô có chuyện cần cầu cậu, không dám chọc giận cậu. Nhưng mấy ngày nay cô đã chịu nhiều ấm ức, cô gật gật đầu: “Anh đi, tôi không muốn gặp anh nữa, tôi cũng không cần anh giúp.”

“Đây là cô nói đó.” Trương Hợp Hoan xoay người bước đi. Lần này Văn Vịnh Thi không gọi cậu lại, tuy rằng trong lòng sợ hãi con chó hoang kia, nhưng mỗi người đều có tự tôn. Cô không thể luôn hy sinh tự tôn của mình đi đón ý bợ đỡ người khác.

Nhìn bóng dáng Trương Hợp Hoan biến mất ở ngõ nhỏ, Văn Vịnh Thi nhảy một chân về đầu ngõ. Chỉ là khoảng cách hơn mười thước, nhưng nhảy lại gian nan như thế. Không cẩn thận mất đi cân bằng, ngã trên mặt đất. Văn Vịnh Thi hung hăng cởi giày ném qua một bên, lạnh thì lạnh, dù sao cũng không có ai chú ý đến cô.

Bình Luận (0)
Comment