Văn Vịnh Thi ăn một chút sủi cảo nhân cải chua, nghe Trương Hợp Hoan nói sau cơm trưa phải đi ảnh thành phương Bắc, nhắc nhở cậu bên ngoài bắt đầu đổ tuyết.
Trương Hợp Hoan trước tiên đến quầy lễ tân tìm quản lý sắp xếp một chút chuyện phòng ở, thanh toán trước tiền cọc. Cậu giỏi giao tiếp, không bao lâu đã xưng anh gọi em với quản lý.
Lúc ra cửa chuẩn bị lái xe đi ảnh thành, Văn Vịnh Thi lại gọi điện thoại tới hỏi cậu đã đi chưa? Nói cho cậu trợ lý Ngải Oa sốt cao, xem ra cần phải đưa đến bệnh viện.
Trương Hợp Hoan thật sự không còn gì để nói, bảo Văn Vịnh Thi dìu trợ lý xuống dưới. Lái xe đưa bọn họ đến bệnh viện gần đó trước, vốn dĩ trợ lý nên chăm sóc Văn Vịnh Thi, nay lại đảo ngược.
Sau khi bác sĩ xem bệnh cho trợ lý, cho rằng cô không quen khí hậu nhưng lại có chút mẫn cảm. Nếu không thể thích ứng với khí hậu lạnh giá nơi này tốt nhất nên rời khỏi, nếu không có khả năng bệnh sẽ nặng thêm.
Trợ lý nghe bác sĩ nói như vậy, oa oa khóc lớn giống như cô mắc phải bệnh nan y vậy. Ngay cả Văn Vịnh Thi cũng không chịu nổi trợ lý này, đề nghị cô ấy về Hương Giang trước, ở lại Liêu Thành cũng chỉ trở thành gánh nặng. Thật ra cô cũng không thích trợ lý này, đều là người công ty sắp xếp cho cô, trợ lý đại khái cũng nghe nói hy vọng tái ký hợp đồng của cô không lớn nên thái độ đối với cô cũng có nhiều biến hoá.
Trợ lý nghe cô đồng ý để cô ấy rời khỏi, bệnh có vẻ tốt hơn một chút. Trương Hợp Hoan vừa thấy đã biết cô ấy không ăn được khổ, cố ý giả bệnh cho nghiêm trọng. Dù sao thời gian cũng bị chậm trễ không ít, Trương Hợp Hoan đề nghị Văn Vịnh Thi nhanh chóng tiễn trợ lý đi, đỡ phải ở lại chỗ này diễn trò.
Mua một vé máy bay trở về Hỗ Hải, để cô ấy trở về trước. Liêu Thành không có chuyến bay bay thẳng về Hương Giang, phải đến Hỗ Hải đổi chuyến.
Trương Hợp Hoan lái xe cậu đã thuê đến, lại tiễn trợ lý đến sân bay. Văn Vịnh Thi rõ ràng không vui, lúc trợ lý rời khỏi cô cũng không xuống xe.
Trương Hợp Hoan nhìn bóng lưng bước đi như bay của trợ lý, nói với cô: “Nhìn thấy không, biểu hiện lúc này của cô ta mới gọi là diễn xuất.”
Văn Vịnh Thi nói: “Hợp đồng của tôi và công ty chỉ còn một tháng, hợp đồng gia hạn thật sự không thoải mái, đại khái tôi sẽ không tái ký.”
Trong lòng Trương Hợp Hoan nói không phải cô không muốn ký với công ty, mà là công ty không muốn ký với cô. Mấy năm nay người ta cũng cho cô không ít tài nguyên, nhưng cô vẫn không thể nổi. Ai cũng không muốn xem tiền như nước múc đổ đi.
Văn Vịnh Thi nói: “Ngải Oa hẳn là nghe được tiếng gió, đi theo tôi không có tiền đồ.”
Trương Hợp Hoan nói: “Đừng tức giận, người đến người đi là chuyện bình thường. Cô có chân có tay, cũng không cần trợ lý.”
Văn Vịnh Thi nói: “Trở về thôi, tuyết lớn rồi.”
Trương Hợp Hoan nhìn bản đồ, từ sân bay đi ảnh thành phương Bắc chỉ có bốn mươi km. Hiện tại là ba rưỡi chiều, còn kịp đi nhìn một chút.
Văn Vịnh Thi vừa hay đang ngồi trên xe của cậu, cũng không phản đối. Thật ra cô thấy Trương Hợp Hoan người này phong cách làm việc tương đối ba đạo, cho dù cô phản đối cũng vô dụng. Đã lên thuyền giặc, cũng chỉ có thể đi theo cậu.
Tuy tuyết đã rơi, nhưng đường thông với ảnh thành phương Bắc vô cùng bằng phẳng, không tới một giờ đã tới nơi. Ảnh thành phương Bắc đã được xây dựng năm năm. Lúc ấy là công trình trọng điểm của Liêu Thành, còn ký hợp đồng hợp tác với nhiều đài truyền hình. Cũng là một trong những ngoại cảnh thường xuất hiện trong Đài truyền hình trung ương Trung Quốc. Liêu Thành thường xuyên có tuyết rơi, tổ kịch đến nơi này hơn phân nửa đều đến để quay cảnh tuyết. Bởi vì lúc đầu ít được lựa chọn, Liêu Thành cũng không phải thành phố du lịch nên bình thường có rất ít khách đến nơi này.
Nơi này cũng do quan hệ của Tôn Thụ Lập, sở dĩ chọn nơi này nguyên nhân quan trọng nhất chính là rẻ. Hơn nữa trong khoảng thời gian này cũng không có tổ kịch khác, vùa hay có thể giữ kín tin tức, hiệu suất có thể được đề cao hơn rất nhiều.
Trương Hợp Hoan ở cửa vào nói một chút ý đồ đến, sau đó trực tiếp chạy xe đến khu văn phòng làm việc của ảnh thành. Văn Vịnh Thi xuống xe cùng cậu, cảm thấy ảnh thành này có diện tích không nhỏ. Kiến trúc ở đây bởi vì ít nhà cho nên tương đối hoang sơ. Nhưng mà vì nguyên nhân như thế lại tăng thêm vài phần phong vận cổ đại.
Người quản lý ảnh thành cũng họ Tôn, nghe Trương Hợp Hoan nói là nhân viên tới trước của tổ kịch “Tầm tần ký”, biểu hiện cũng cực kỳ nhiệt tình. Hắn nói cho Trương Hợp Hoan hiện tại ảnh thành đã làm xong công tác chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng hoang nghênh tổ kịch “Tần tần ký” vào ở.
Trương Hợp Hoan nhìn ra đây là lời nói dối. Dù sao cậu một đường lái xe đến đây, ngay cả một cái băng rôn hoan nghênh tổ kịch bọn họ cũng không thấy.