Trương Hợp Hoan đi ra bên ngoài, nhìn thấy chiếc taxi nọ vẫn chưa đi, lái xe vẫn đang tìm chìa khoá ở phía xa xa.
Trước cửa dừng một chiếc Toyota Land Cruiser Prado, nhìn biển số xe hẳn là chiếc trước đó đã đặt trên mạng. Lái xe lão Từ liên tục xin lỗi, trên đường đến xảy ra một ít va chạm nên đến trễ.
Trương Hợp Hoan nhìn thấy xe bị hư không nghiêm trọng, nhưng từ chuyện này có thể nhìn ra lão Từ là người làm việc không phân rõ nặng nhẹ. Cậu bảo lão Từ không cần xin lỗi, người như thế cậu sẽ không dùng nữa.
Trương Hợp Hoan tìm một chút các công ty cho thuê xe ở gần đây, bên cạnh khách sạn cũng có một nhà. Trương Hợp Hoan không tốn bao nhiêu thời gian đã bàn xong chuyện thuê xe. Bởi vì tổ kịch cần ngốc ở đây đến năm sau, đại khái hơn một tháng, khẳng định sẽ cần dùng xe nhiều.
Trương Hợp Hoan chọn một chiếc Land Cruiser từ công cho cho thuê xe, tình trạng xe không tệ. Làm xong thủ tục thì trực tiếp lái đến khách sạn.
Xong việc đã là mười hai giờ trưa, Trương Hợp Hoan nhắn cho Văn Vịnh Thi một tin, hỏi cô muốn cùng nhau ăn cơm hay không. Văn Vịnh Thi tỏ vẻ sẽ ăn ở trong phòng.
Liêu Thành chỉ là một thành phố ở tuyến 4, khách sạn Phượng Minh được cho là khách sạn tốt nhất cũng chỉ là khách sạn bốn sao. Trương Hợp Hoan quyết định đến nhà hàng nếm thử, dù sao hai ngày nữa nhân viên tổ kịch sẽ lần lượt đến, cậu cần tìm hiểu tương đối tình huống ở nơi này.
Lúc gọi món ăn nhìn thấy Văn Vịnh Thi đến đây, nhìn cô có vẻ cẩn thận, đến đây còn mang theo kính. Trương Hợp Hoan nói: “Yên tâm đi, nơi này không có ai biết cô đâu.” Rồi đưa thực đơn cho cô, phát hiện trợ lý của cô không đi cùng: “Trợ lý của cô đâu?”
“Bệnh rồi, chắc là không thích ứng được với thời tiết nơi này. Tôi vừa cho cô ấy uống thuốc, đã ngủ rồi.”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Thật không biết hai người ai là trợ lý, nhìn thế nào cũng thấy cô chăm sóc cô ấy nhiều hơn.”
Văn Vịnh Thi lật xem thực đơn một chút, không có món cô thích ăn nên nói ăn sủi cảo là được.
Trương Hợp Hoan gọi phục vụ lại, gọi một phần cải chua nấu thịt luộc, một món lẩu heo thập cẩm, lại gọi một đĩa đậu phộng rang cá khô để nhắm rượu. Hai lồng sủi cao, một phần nhân cải chua, một phần nhân cá.
Văn Vịnh Thi hỏi có nhân chay không? Phục vụ nói chỉ có nhân rau hẹ trứng cút, Văn Vịnh Thi không ăn rau hẹ, nghĩ kĩ vẫn nên bỏ đi. Cô có chút hối hận khi đến nơi này trước. Thật ra cô cũng có đủ thời gian để quay về Hương Giang, thật sự không được thì cô ở lại Nam Giang ngốc thêm vài ngày cũng được. Vẫn tốt hơn đến thành phố nhỏ lạnh lẽo này chịu tội.
Trương Hợp Hoan nói: “Nơi này không có nơi nào có thể chơi, trời băng đất tuyết, bên ngoài hà hơi là thành sương. Về phương diện ẩm thực cũng đều là đồ ăn Đông Bắc, nhưng mà nghe nói hoàn cảnh bên ảnh thành phương Bắc càng gian khổ hơn.”
Văn Vịnh Thi nói: “Sẽ phải đi ảnh thành ở một tháng sao?”
Trương Hợp Hoan nói: “Hôm nay nghỉ ngơi trước, trở về tôi sẽ nói chuyện với khách sạn. Sáng mai tôi sẽ đi ảnh thành bên kia khảo sát tình huống thực địa, cô muốn ngốc ở đây cũng được, đi theo tôi xem hiện trường cũng được.”
Văn Vịnh Thi nói: “Tôi có chút hối hận khi nhận bộ kịch này của các anh. Một ngày cũng còn cảm thấy dài, huống hồ còn phải chịu đựng hơn một tháng.”
“Người có thể ăn được khổ mới là người ở trên. Chuyện gì cũng không thể chỉ nhìn thấy chỗ không tốt, ít nhất lần này đi xa đội chó săn, cô có thể có lại sự thanh tịnh đã mất đi từ lâu.”
Phục vụ bắt đầu lên món ăn, Văn Vịnh Thi nhìn thấy số lượng có chút giật mình, hai người sao có thể ăn nhiều được như vậy.
Trương Hợp Hoan bảo Văn Vịnh Thi dùng bữa, Văn Vịnh Thi nhìn miếng thịt luộc thật to liền phán đoán hàm lượng kalo có trong đó. Ăn một miếng cải chua, xem như là khai vị. Huyết và lòng bên trong lẩu heo thập cẩm cô cũng chưa từng ăn, hỏi Trương Hợp Hoan. Nghe xong quá trình chế biến cũng không dám hạ đũa.
Trương Hợp Hoan lười quan tâm cô, vừa ăn vừa lo công việc. Ngày mai Lưu Trường Hà sẽ dẫn theo mười hai học trò đắc ý của mình đến, những người đó đến để làm diễn viên thế thân.
Trương Hợp Hoan gửi địa chỉ khách sạn cho Lưu Trường Hà.
Cậu có một nhóm làm việc, nhóm trưởng là La Bồi Hồng, Tôn đài trưởng và đạo diễn, đạo diễn chấp hành, đạo diễn võ đạo, ánh sáng, đạo cụ đều ở bên trong. Binh mã chưa động, lương thảo đi trước. Từ hôm sau, công tác chuẩn bị toàn bộ sẽ được gấp rút bắt đầu. La Bồi Hồng đề nghị Trương Hợp Hoan đi ảnh thành phương Bắc sớm một chút, bên kia tuy đã được khảo sát, nhưng tốt nhất cậu vẫn nên tự mình đi xem cho thoả đáng.
Buổi trưa Trương Hợp Hoan không uống rượu, cậu quyết định chiều đi xem một chuyến. Kiểm tra một chút khoảng cách giữa hai nơi, xem thử tình huống cụ thể của điểm dừng chân ở ảnh thành phương Bắc.