Bọn họ đành phải cùng đi ra bên ngoài chờ. Ra khỏi sân bay, nhất thời cảm thấy gió lạnh thấu xương. Đưa mắt nhìn xung quanh đều là một mảng cảnh tượng trắng xóa. Văn Vịnh Thi ý thức được mình thiếu hiểu biết với những khó khăn ở đây. Trương Hợp Hoan thấy mũi cô đỏ lên vì lạnh, từ túi hành lý của mình lấy ra một cái khăn quàng cổ đưa cho cô.
Văn Vịnh Thi cũng không thèm chọn thương hiệu, cầm lấy khăn quàng cổ che miệng che mũi. Bây giờ không cần lo lắng việc phóng viên nhận ra mình đến đây. Trên thực tế thì ở nơi phương Bắc hẻo lánh này căn bản không có phóng viên giải trí nào.
Đợi một chiếc Jetta cũ chạy đến, Trương Hợp Hoan giúp các cô mang hành lý đặt ở cốp sau xe. Bởi vì đổi xe nên cốp sau rất nhỏ, một nửa hành lý lộ ra bên ngoài.
Trợ lý cực kỳ không hài lòng đối với xe này, nhìn Trương Hợp Hoan kháng nghị. Văn Vịnh Thi tỏ vẻ việc ngoài ý muốn, cứ như vậy cho qua.
Trương Hợp Hoan cũng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này đi đến Liêu Thành. Dù sao khoảng cách từ sân bay đến trong thành phố còn hơn ba mươi km, thật sự là rất lạnh.
Máy sưởi ở trong xe Jette không tốt. Lái xe nói không muốn dùng đồng hồ tính tiền, giá hai trăm tệ. Trương Hợp Hoan cũng không muốn tranh chấp gì với anh ta, tỏ vẻ đồng ý.
Bởi vì trên đường bị kẹt xe, ước chừng nửa tiếng sau mới đến được khách sạn Phượng Minh ở Liêu Thành. Tính tình lái xe cũng không tốt, toàn bộ đường đi hùng hùng hổ hổ, khiến cho Văn Vịnh Thi và trợ lý có chút sợ hãi, sợ gặp phải người xấu. May mắn Trương Hợp Hoan ngồi phía trước, so với lái xe, cậu ít ra còn có chút phong độ.
Trương Hợp Hoan để cho Văn Vịnh Thi và trợ lý xuống xe trước, lấy ra một trăm đồng đưa cho lái xe.
Lái xe ngây ngẩn cả người: “Cậu có ý gì?”
“Không có ý gì. Nơi này giá khởi điểm hai km giá sáu đồng. mỗi cây số là một đồng rưỡi. Từ sân bay đến đây ba mươi km, tính tổng cộng cũng là năm mươi mốt đồng, tôi đây đã đưa nhiều hơn cho anh rồi.”
“Tiểu tử, vừa rồi không phải đã nói hai trăm đồng sao? Cậu muốn lật lọng với tôi sao?”
Trương Hợp Hoan nói: “Tại sao anh không bấm đồng hồ?”
“Chúng tôi ở đây đều như vậy. Tiểu tử, tôi nói cho cậu biết, nơi này là Liêu Thành, ngoan ngoãn trả tiền xe ra, tôi sẽ không so đo với cậu, bằng không tôi sẽ cho cậu biết lễ độ.”
Trương Hợp Hoan nói: “Anh như thế chính là cho mặt mũi mà không cần, sao không lắp hàng rào an toàn? Anh không sợ hành khách công kích anh sao?”
Lái xe hung dữ nhìn cậu. Không đợi anh ta phản ứng lại, Trương Hợp Hoan túm lấy cổ áo anh ta rồi đấm hai cái vào mặt, đánh cho tài xế hai mắt đầy sao. Vẫn may Trương Hợp Hoan xuống tay có chút chừng mực, bằng không anh ta đã hộc máu ngay tại chỗ.
Văn Vịnh Thi và trợ lý đứng bên ngoài chờ, trợ lý oán giận Trương Hợp Hoan không có chút phong độ, không hỗ trợ lấy hành lý. Nhìn thấy trong xe bắt đầu đánh nhau, xác thực mà nói là Trương Hợp Hoan đánh người, lái xe bị đánh.
Trương Hợp Hoan đánh lái xe xong, đẩy cửa đi xuống, cầm lấy điện thoại chụp lại biển số xe.
Lái xe ôm đầu từ bên trong xe vọt ra, trong tay và một cái cờ lê dài: “Thằng chết tiệt, tao sẽ giết mày.”
Chưa nói xong đã bị Trương Hợp Hoan dùng một cước đánh xuống tuyết. Trương Hợp Hoan rút chìa khóa từ trong xe ra, dúng sức ném nó ra ngoài, sau đó ném một tờ một trăm xuống đất: “Thằng nhãi, mất mặt bản thân thì không sao, đừng có bôi đen cả quê hương. Bây giờ tôi sẽ tố cáo cậu.”
Lái xe lúc này mới ý thức được mình gặp phải cục xương xứng, nằm trong tuyết kêu thảm: “Đánh người rồi, lưu manh đánh người rồi.” Nửa ngày cũng không dám đứng lên, hiện tại nếu bò dậy sợ là sẽ tiếp tụng bị đánh. Xã hội hiện tại nhân tính lạnh lùng, không có ai đến xen vào việc của người khác chỉ đứng xa xa chỉ trỏ, ước gì hai người lại tiếp tục đánh nhau để có chuyện xem.
Trương Hợp Hoan mang theo hành lý, ý bảo Văn Vịnh Thi và trợ lý đi vào. Trợ lý rõ ràng bị hành động bạo lực vừa rồi của Trương Hợp Hoan doạ sợ. Mặt hàng này là ai, sao vừa động đã ra tay đánh người? Nhìn diện mạo của cậu không giống người bạo lực.
Ba người đi vào cửa xoay tròn, Văn Vịnh Thi nói: “Cường long không áp địa đầu xà , anh không nhất thiết phải làm như vậy chứ?”
Trương Hợp Hoan nói: “Biết vì sao cô không nổi không? Chính vì vấn đề nguyên tắc, cô không dám tranh. Cô đi theo trưởng phòng tôi thì sẽ biết, trên nguyên tắc tôi một bước cũng không nhường. Người không phạm ta ta không phạm người, người nếu phạm ta ta ắt phạm người.”
Văn Vịnh Thi không nói chuyện, chắc cậu không phải đang uy hiếp cô đâu.
Trương Hợp Hoan đứng trước quầy lễ tân làm xong thủ tục, lúc này điện thoại của cậu cũng vang lên. Là lái xe đã tới nơi, Trương Hợp Hoan bảo hai người Văn Vịnh Thi đi lên trước, thuận tiện đem hành lý của cậu tới trong phòng.