Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 664 - Chương 664: Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao (2)

Chương 664: Hắc ngọc đoạn tục cao (2) Chương 664: Hắc ngọc đoạn tục cao (2)

“Cô có nghe nói về Trương Vô Kỵ chưa?”

Văn Vịnh Thi lắc lắc đầu, cũng chưa xem qua Ỷ thiên đồ long ký, nên nào biết ai là Trương Vô Kỵ.

“Trương Tam Phong thì sao?”

“Ông ta không phải là một đạo sĩ sao?”

“Trương Trọng Cảnh?”

Cái tên này thì Văn Vịnh Thi có nghe nói qua, là một vị thần y nổi tiếng thời Đông Hán, là nhân vật y thánh cấp sao sáng. Nhưng hình như ông ấy viết về “Lập luận về bệnh thương hàn”, không nghe nói ông biết trị thương về xương cốt.

Trương Hợp Hoan nói: “Cô yên tâm đi, cô là nghệ sĩ công ty nâng đỡ, tôi có hố ai cũng sẽ không hố cô.”

Trong lòng Văn Vịnh Thi nói người ký hợp đồng với anh cũng không chỉ một mình tôi. Nhưng không nhịn được hoa ngôn xảo ngữ của cậu, cuối cùng vẫn đáp ứng thử một chút. Trương Hợp Hoan giúp cô cởi bỏ băng vải, để cô nằm xuống rồi cẩn thận tháo thạch cao, tận lúc tránh làm cho xương lệch vị trí. Lúc này mới lấy Hắc ngọc đoạn tục cao cậu tỉ mỉ điều chế bôi lên. Miệng nói làn da của Văn Vịnh Thi không tệ, vừa trắng vừa mềm.

Văn Vịnh Thi ngửi được cái mùi này thì thiếu chút nữa không nhịn được: “Hôi quá! Bên trong là cái gì vậy?”

Trương Hợp Hoan nói: “Thuốc đắng dã tật, ngửi thì hôi nhưng hiệu quả tốt. Hiện tại có phải cô không còn đau nữa không?”

Văn Vịnh Thi cảm giác giác chỗ bị gãy xương đột nhiên thanh mát hẳn, có chút kỳ quái nói: “Thật sự nha, hình như không đau một chút nào.” Trương Hợp Hoan nhìn thấy cánh tay của cô vẫn còn sưng rất rõ ràng, to hơn một vòng so với cánh tay trái. Hy vọng thuốc này có thể có công hiệu. Sau khi bôi loạn lên tay thì để thạch cao trở về vị trí cũ, dùng băng gạc quấn kỹ.

Văn Vịnh Thi ngồi dậy: “Có hơi ngứa!”

Trương Hợp Hoan nói: “Nói thừa, Hắc ngọc đoạn tục cao có hiệu quả cực kỳ mau, trong quá trình xương cốt khép lại khẳng định sẽ hơi ngứa.”

Trương Hợp Hoan nói: “Cô muốn ăn cái gì? Tôi đi chuẩn bị cho cô.”

Văn Vịnh Thi nói muốn ăn sủi cảo nhân cải chua, Trương Hợp Hoan đứng dậy đi chuẩn bị.

Đi vào nhà ăn thì gặp La Bồi Hồng, La Bồi Hồng hỏi tình huống của Văn Vịnh Thi. Trương Hợp Hoan nói cho bà biết tất cả đều bình thường, cậu tính ngày mai cùng Văn Vịnh Thi trở về Nam Giang tái khám. Văn Vịnh Thi có thái độ hoài nghi đối với trình độ chữa bệnh ở Liêu Thành.

La Bồi Hồng cười nói: “Cậu thật đúng là quan tâm nữ nghệ sĩ dưới trướng.”

Trương Hợp Hoan nói: “Nếu đã ký hợp đồng thì phải chịu trách nhiệm với người ta.”

La Bồi Hồng bảo cậu mấy ngày này không cần động vào chuyện của tổ kịch. Dù sao mấy ngày tiếp theo bà đều ngốc ở đây, cho Trương Hợp Hoan phép 1 tuần. Thừa dịp trong khoảng thời gian này dàn xếp tốt cho Văn Vịnh Thi.

Theo lý thuyết tổ kịch và Văn Vịnh Thi đã không còn liên quan gì, nhưng Văn Vịnh Thi bị thương trong quá trình quay chụp. Cho nên tổ kịch cũng muốn gánh vác một phần viện phí cho cô, huống cho cô là nghệ sĩ ký hợp đồng với Trương Hợp Hoan.

Trương Hợp Hoan đóng gói một phần sủi cảo nhân cải chua, bảo đầu bếp nấu thêm một phần canh xương rồi mang qua cho Văn Vịnh Thi.

Hiện tại Tương Phương cũng hỗ trợ tại ảnh thành, cho nên tạm thời không có ai hỗ trợ bên người Văn Vịnh Thi. Thân là bên quản lý Trương Hợp Hoan cũng chiếu cố cô một chút.

Trương Hợp Hoan đặt cơm của Văn Vịnh Thi xuống.

Văn Vịnh Thi nói: “Anh bận việc đi, tôi có thể tự chăm sóc bản thân.”

Trương Hợp Hoan nói: “Dù sao tôi cũng không có việc gì, chị La cho tôi nghỉ phép. Ngày mai tôi đưa cô về Nam Giang kiểm tra.”

Văn Vịnh Thi nói: “Có phải phiền toái anh không?”

Trương Hợp Hoan cười nói: “Đừng quên, hiện tại tôi là quên quản lý.” Cậu mở hộp cơm ra, gắp sủi cảo đút cho cô.

Văn Vịnh Thi nói: “Tôi có tay có chân, không cần anh hầu hạ.”

Trương Hợp Hoan nói: “Cô dùng chân ăn cơm sao?”

Văn Vịnh Thi nói: “Tôi còn tay trái.” Nói rồi cô cầm lấy đôi đũa, gắp vài lần vẫn chưa thành công gắp được. Chỉ có thể dùng đũa đâm xuyên sủi cảo, nhưng lúc đưa tới miệng thì lại rớt.

Trương Hợp Hoan cười nói: “Tay trái không quen đúng không?”

Văn Vịnh Thi đành phải để cho cậu đút. Trương Hợp Hoan cũng đủ hư hỏng, trực tiếp nhét một miếng sủi cảo lớn vào miệng cô. Bình thường nhất cử nhất động của Văn Vịnh Thi đều quan tâm đến hình tượng. Trước mặt người khác chưa bao giờ mở miệng lớn ăn như vậy, miệng tràn đầy, hai mắt nhìn Trương Hợp Hoan. Nhìn thấy cậu lại gắp lên một cái sủi cảo, thì vội vàng xua tay. Mặt hàng này muốn thừa cơ đút nghẹn chết lão nương sao.

Ăn xong sủi cao, Trương Hợp Hoan múc một muỗng canh xương cho cô: “Ăn gì bổ đó. Đây là canh xương tôi bảo đầu bếp hầm cho cô. Đảm bảo sau khi cô uống xong một hai ngày nữa là có thể khôi phục như thường.”

Văn Vịnh Thi nói: “Có phải lúc nào anh cũng nói chuyện khoa trương như vậy?”

“Khoa trương?”

Văn Vịnh Thi nói: “Vua mạnh miệng!”

Trương Hợp Hoan nói: “Con vua mạnh miệng?”

Bình Luận (0)
Comment