Văn Vịnh Thi gật gật đầu: “Đúng vậy, con của vua mạnh miệng!” Cô đi tới kinh thành không chỉ một lần, biết bên đó thích thêm âm “nhi” (儿: er)
Trương Hợp Hoan nói: “Ở chỗ chúng tôi sẽ nói là chém gió.” Lại gắp một cái sủi cảo đưa đến bên miệng cô. Văn hoá khác biệt, cô không biết mạnh miệng và mạnh miệng nhi không giống nhau sao?
Sức ăn của Văn Vịnh Thi không lớn, ăn sáu cái sủi cảo đã no. Trương Hợp Hoan ăn phần còn lại, ngay cả bát canh xương cũng uống sạch sẽ, sau đó thu dọn một chút: “Cô còn việc gì cần tôi giúp không?”
Văn Vịnh Thi lắc lắc đầu.
Trương Hợp Hoan nói: “Vây tôi đi trước, dù sao tôi cũng ngủ ở cách vách, buổi tối nếu có việc thì cứ gọi.”
Văn Vịnh Thi nói: “Cảm ơn.”
Trương Hợp Hoan nói: “Chuyện nên làm thôi.” Trước khi đi còn hỏi cánh tay cô cảm thấy thế nào? Văn Vịnh Thi nói không đau, tạm thời không có cảm giác gì.
Trương Hợp Hoan trở về đặt hai vé máy bay vào buổi sáng ngày mai. Nếu Văn Vịnh Thi đã rời khỏi tổ kịch thì ở lại chỗ này cũng không còn ý nghĩa gì. Không bằng trước tiên cứ đưa cô về Nam Giang kiểm tra trước, nếu không có gì trở ngại thì có thể để cô về Hương Giang.
Mở ra trung tâm mua sắm American Express Centurion, không phải nói gần đây có thương phẩm mới sao? Nhìn một chút, theo lệ thường quy đổi giá trị sinh mệnh còn lại. Trên quầy thương phẩm chỉ còn lại một món tạm ngừng thời gian, những chỗ khác đều rỗng tuếch. Về phần thẻ nói thật, thẻ gia tốc, thẻ làm chậm, điều khiển phát nổ từ xa và những đạo cụ linh tinh khác đều không có. Trương Hợp Hoan bỏ qua, tự mình đổi giá trị sinh mệnh đủ để sống đến năm hai mươi tám tuổi.
Cậu bỗng nhiên nhớ tới một chuyện đáng sợ, nếu có một ngày công năng lợi dụng giá trị danh dự đổi lấy giá trí sinh mệnh biến mất. Như vậy sinh mệnh của cậu chẳng phải sẽ dừng lại ở con số hiện trên màn ảnh sao?
Tuy rằng loại khả năng này là cực kỳ bé nhỏ, nhưng cũng không thể loại trừ có khả năng này. Xem ra cần nổi danh sớm một chút, còn phải nhanh chóng đổi ra giá trị sinh mệnh, mỗi ngày tăng mười lăm vạn giá trị sinh mệnh vẫn chưa đủ.
Đang nghĩ đến xuất thần, điện thoại trong phòng lại vang lên, là Văn Vịnh Thi gọi cậu qua một chuyến.
Trương Hợp Hoan đi vào phòng Văn Vịnh Thi, Văn Vịnh Thi nói: “Trên người tôi rất ngứa, có phải dị ứng không?”
Trương Hợp Hoan nhìn mặt và cổ cô, hình như không có gì khác thường: “Không có việc gì! Trước kia cô có lịch sử từng dị ứng sao?”
Văn Vịnh Thi lắc đầu: “Nhưng mà ngứa quá!” Tay trái của cô không nhịn được hướng ra phía sau lưng.
Trương Hợp Hoan nói: “Có tiện để tôi xem sau lưng cô không?”
“Không tiện!”
Trương Hợp Hoan nói: “Không tiện thì thôi vậy, nếu không tôi đưa cô đi bệnh viện?”
Con gái thật sự kỳ quái, bình thường mặc đồ hở lưng, bikini thì tuỳ tiện để người khác xem. Nhưng lúc thật sự giúp cô xem bệnh thì lại nhăn nhó khó chiều.
Văn Vịnh Thi nói: “Anh mua giúp tôi một ít thuốc dị ứng trước đi.”
Trương Hợp Hoan gật gật đầu, đi ra ngoài tiệm thuốc gần đó mua một ít thuốc dị ứng.
Văn Vịnh Thi uống thuốc xong, cảm giác vẫn không tốt hơn chút nào. Khi nãy là ngứa sau lưng, hiện tại toàn thân đều ngứa. Cô hoài nghi Hắc ngọc đoạn tục cao Trương Hợp Hoan bôi cho cô có vấn đề. Cô cũng là tuyệt vọng nên cái gì cũng thử. Trương Hợp Hoan căn bản không phải là bác sĩ, sao lại tin tưởng lời ma quỷ của cậu. Cậu lấy đâu ra cái thứ thối hoắc đó bôi lên cánh tay cô.
Văn Vịnh Thi cố nhịn không gãi, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được đi vào nhà vệ sinh, càng gãi càng ngứa. Thật sự là không thể nào chịu nổi, chỉ có thể để Trương Hợp Hoan đưa cô đến bệnh viện.
Trương Hợp Hoan lái xe đưa cô đến bệnh viên nhân dân Liêu Thành. Buổi tối cũng không có bác sĩ da liễu, đành phải khám ngoại khoa. Lúc bác sĩ ngoại khoa chuẩn bị kiểm tra cho cô, đột nhiên lại không còn ngứa nữa.
Văn Vịnh Thi nói tình huống vừa rồi cho bác sĩ, bác sĩ cho rằng có thể do cô bị dị ứng, sau khi uống thuốc dị ứng thì đã được giả bớt. Bảo cô không cần khẩn trương, trở về vẫn vệ sinh da sạch sẽ, nghỉ ngơi cho tốt, lại cho cô thêm mấy hộp thuốc.
Trương Hợp Hoan đi theo toàn bộ quá trình, cảm thấy trình độ của bác sĩ này cũng bình thường. Hai người lên xe, Văn Vịnh Thi ngồi ở phía sau, Trương Hợp Hoan nhìn cô từ kính chiếu hậu: “Có phải cô bị tâm lý tác động không?”
Văn Vịnh Thi nói: “Tôi đang không có chuyện gì thì tác động cái gì. Vừa rồi thật sự rất ngứa, hiện tại bỗng nhiên hết rồi.”
Trương Hợp Hoan nhìn thời gian hiện tại đã là mười hai giờ tối, để Văn Vịnh Thi ngồi vào chỗ thì lái xe quay về khách sạn. Lúc đưa Văn Vịnh Thi trở về phòng nói cho cô sáng mai bay về Nam Giang.
Nhưng Trương Hợp Hoan còn chưa đi, Văn Vịnh Thi lại cảm giác trên người ngứa.