Trương Hợp Hoan buồn bực. Đi mẹ ngươi đi chứ Thất tình lục dục hợp hoan tán! Tưởng đang chơi game sao?
Lúc này Văn Vịnh Thi đã tràn ngập khí đen, da thịt toàn thân đen thui. Chỉ trong thời gian ngắn đã hoàn toàn thay đổi một người. Nhưng toàn thân không còn ngứa ngáy nữa.
Trương Hợp Hoan nói: “Hay là đi bệnh viện đi?”
Văn Vịnh Thi chỉ vào cái mũi của Trương Hợp Hoan: “Get out!”
Vẻ mặt Trương Hợp Hoan kinh ngạc nhìn Văn Vịnh Thi, bởi vì lần này cô dùng tay phải chỉ cậu.
Văn Vịnh Thi quá tức giận nên cũng đã quên mất cánh tay phải của mình đang bị gãy. Nhận ra được điểm này, cô nhanh chóng hạ cánh tay xuống.
Trương Hợp Hoan nói: “Đau không?”
Văn Vịnh Thi thực không cảm thấy đau.
Trương Hợp Hoan nói: “Cánh tay cô khỏi rồi?”
Tay trái Văn Vịnh Thi sờ tay phải cô, giống như một chút cũng không đau. Thạch cao cũng được loại bỏ, chẳng lẽ thực sự khỏi rồi? Hắc ngọc đoạn tục cao của anh ta thực sự có hiệu quả?
Trương Hợp Hoan nói: “Cô vừa mới giơ cánh tay của cô chỉ vào người tôi. Hơn nữa chỗ sưng trên cánh tay cô cũng đã giảm bớt. Tôi đã nói là Hắc ngọc đoạn tục cao này rất thần kỳ, đặc biệt có hiệu quả.”
Văn Vịnh Thi cẩn thận nâng cánh tay lên một chút, xác nhận một chút cũng không thấy đau, đến tột cùng là khỏi rồi hay là bởi vì cô đã trúng độc quá nặng nên không còn thấy có cảm giác đau? Cô hiện tại thà gãy tay cũng không dám dùng bộ dạng này để đi gặp người khác. Đen như cục than, để bộ dạng này ra ngoài chắc người ta sẽ nghĩ cô là quỷ.
Trương Hợp Hoan nói: “Muốn đến bệnh viện không?”
Văn Vịnh Thi nói: “Tôi không đi đâu hết.” Cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Trương Hợp Hoan muốn đỡ cô dậy nhưng đã bị cô hất ra. Không nghĩ tới lại là dùng tay phải, nhưng cũng không thấy đau. Văn Vịnh Thi ý thức được cánh tay mình có vẻ đã thật sự khỏi rồi.
Trương Hợp Hoan ngồi ở đó chờ cô. Hảo tâm làm chuyện xấu, không nghĩ đến việc dùng thuốc quá liều đã biến Văn Vịnh Thi thành một người da đen, hy vọng toàn thân khí đen này của cô có thể chậm rãi biến mất.
Nghe được trong nhà vệ sinh có tiếng nước truyền đến, Văn Vịnh Thi ở bên trong tắm rửa, tẩy sạch sẽ bản thân.
Trương Hợp Hoan biết căn bản là vô dụng, nhìn điện thoại di động thở dài rồi lẩm bẩm: “Gây hoạ rồi!”
Đinh!
Điện thoại di động vang lên một chút, có một vật phẩm mới xuất hiện. Trương Hợp Hoan lập tức mở trung tâm mua sắm American Express Centurion. Và thấy có một vật phẩm bổ sung - Thất tình lục dục hợp hoan tán.
Trương Hợp Hoan có chút nghi hoặc, là muốn lấy độc trị độc sao?
Nhấp vào hướng dẫn, phương pháp sản xuất rất đơn giản, chính là sau khi đổi thì mở hệ thống quét đồ uống, ấn phẩm sẽ tự động hợp thành.
Chữa ngựa chết thành ngựa sống, trước cứ thử xem sao. Thừa dịp Văn Vịnh Thi còn đang tắm rửa, Trương Hợp Hoan vội pha cho cô một ly cà phê, mất mười vạn giá trị danh dự để đổi thành Thất tình lục dục hợp hoan tán, sau đó quét qua cốc cà phê hoà tan.
Bên này vừa xong, bên kia Văn Vịnh Thi cũng đi ra, mặt đen xì.
Trương Hợp Hoan đồng tình nhìn cô: “Khi nãy tôi không nói với cô, Hắc ngọc đoạn tụ cao có tác dụng phụ. Cô ngủ một giấc là tốt thôi, tôi cam đoan ngày mai cô có thể khôi phục lại bình thường.”
Bởi vì đã thành da đen, tròng mắt trắng của Văn Vịnh Thi phá lệ tươi sáng. Nhìn thấy bộ dạng của cô, Trương Hợp Hoan muốn cười lại phải cố nhịn, rất vất vả.
Văn Vịnh Thi nói: “Vì sao anh không nói sớm với tôi?” Vừa rồi cô ở trong phòng tắm kiểm tra, cánh tay cô hẳn là đã khỏi rồi.
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi nói với cô, cô còn có thể phối hợp trị liệu sao? Yên tâm. Tôi có phương thức bí truyền, không có vấn đề gì.” Cậu đưa ly cà phê qua: “Uống ly cà phê đi.”
Cảm xúc của Văn Vịnh Thi đã bình tĩnh lại, việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể như vậy. Hắc ngọc đoạn tục cao gì đó của Trương Hợp Hoan hẳn là có tác dụng, bằng không mình bị gãy xương như vậy mà trong thời gian ngắn đã tốt lại. Tuy rằng chưa đi chụp X-quang, nhưng mà cảm giác của hẳn là sẽ không sai.
Văn Vịnh Thi uống một ngụm cà phê: “Nếu tôi không thể khôi phục lại hình dáng, tôi sẽ đi tự sát, tôi sẽ viết di thư, tôi sẽ để cho mọi người biết chính anh là người hại tôi chết.”
Trương Hợp Hoan nói: “Nhất định sẽ khỏi thôi, tôi cam đoan.”
Nhìn Văn Vịnh Thi uống hết ly cà phê, trong lòng thầm nghĩ, sau khi uống hết cà phê cô có thể sẽ nổi thú tính không? Có làm những chuyện thương thiên hại lý với mình không?
Văn Vịnh Thi nhìn cậu một cái, Trương Hợp Hoan có chút sợ hãi. Cô gái đen thui này có thể sẽ không sinh ra tà niệm với cậu chứ?
Văn Vịnh Thi nói: “Sao anh còn chưa đi? Có phải muốn ở lại đây để chê cười tôi không?
Trương Hợp Hoan nói: “Cô thực sự không đi bệnh viện?”
“Không đi!”
Trương Hợp Hoan nói: “Cô cảm thấy thế nào?”