“Đừng dong dài, cùng lắm thì chết.” Văn Vịnh Thi đặt cốc cà phê lên bàn, có chút bi quan mặc cho số phận.
Trương Hợp Hoan cảm thấy rằng cậu nên rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Vạn nhất dược tính của Văn Vịnh Thi phát tác, cuối cùng làm chuyện này ở trên người mình. Không chừng cậu thật sự phải đi vào, thật không muốn nhân lúc người khác gặp hoạ. Huống chi Văn Vịnh Thi hiện tại bây giờ đen như than, Trương Hợp Hoan thực không có hứng thú gì.
Trương Hợp Hoan từ phòng của Văn Vịnh Thi đi ra, lấy độc trị độc. Theo lý thuyết, Thất tình lục dục hợp hoan tán và Hắc ngọc đoạn tục cao sẽ triệt tiêu tác dụng của nhau. Tình hình của Văn Vịnh Thi hẳn là sẽ không nghiêm trọng hơn.
Đối với Văn Vịnh Thi mà nói thì đây là một đêm dài trằn trọc miên man. Nếu ngày mai vẫn còn bộ dạng này thì làm sao bây giờ? Đồng nghĩa với việc cô sẽ phải rời khỏi giới giải trí. Đồng nghĩa với việc cô sẽ trở thành trò cười trong mắt mọi người. Đồng nghĩa mười năm cô cố gắng đều trở nên uổng phí.
Văn Vịnh Thi thường xuyên dùng điện thoại di động để quan sát mặt mình. Nhìn thấy pin điện thoại hết sạch, vẫn là khuôn mặt đen như đáy nồi đó.
Văn Vịnh Thi đứng dậy sạc điện thoại rồi vào phòng tắm soi gương. Cô cảm giác trên mặt bớt đen một chút. Cởi quần áo, nhìn thấy ở trên người có không ít chỗ đã bắt đầu phai màu, tâm tình liền thả lỏng một chút. Xem ra Trương Hợp Hoan không có lừa gạt cô, hẳn là tác dụng phụ. Ngủ một giấc cảm giác có lẽ tốt hơn.
Văn Vịnh Thi quyết định không nghĩ gì nữa, loại bỏ tất cả rồi ngủ một giấc thật ngon.
Ngược lại, đối với Trương Hợp Hoan là một đêm dài không thể nào ngủ ngon được. Dù sao cũng không phải người làm công tác y tế chuyên nghiệp. Vạn nhất nếu Văn Vịnh Thi bị chết, sẽ nháo ra một tin tức lớn. Ngay cả khi cô ấy không chết, cô ấy cũng không thể khôi phục lại làn da của trước đây. Tám chín phần mười đều lựa chọn hoài phí bản thân mình, còn lo lắng Văn Vịnh Thi bị dược tính phát tác, cuồng tính quá, đêm tối lại đến bên giường mình.
Cứ thấp thỏm âu lo như vậy trong một đêm. Trương Hợp Hoan tỉnh dậy lúc năm giờ, bởi vì tám giờ bay đi, gọi điện cho Văn Vịnh Thi, cảm giác giọng cô đã bình thường.
Hai người đều tự thu thập hành lý rời khỏi.
Ở ngoài hành lang gặp được, Trương Hợp Hoan ngạc nhiên phát hiện Văn Vịnh Thi đã khôi phục như ban đầu. trên mặt trắng nõn, ngay cả lớp thạch cao trên cánh tay cũng được loại bỏ.
Trương Hợp Hoan bảo Văn Vịnh Thi băng bó lại. Chuyện về Hắc ngọc đoạn tục cao này không thể để truyền ra bên ngoài. Vạn nhất ở khách sạn bị người quen nhìn thấy, thấy cô nhanh chóng đã khôi phục khỏe mạnh như vậy, khẳng định sẽ nghi ngờ có điều gì gian xảo trong đó. Dù sao tốc độ khôi phục này là điều không thể tin được.
Hai người ở trên xe, bởi vì dung mạo của Văn Vịnh Thi đã được khôi phục, tâm tình cũng tốt lên nhiều: “Tôi có cảm giác cánh tay này đã tốt rồi, có phải tôi nên quay trở về để tiếp tục vai diễn?”
“Không thể!” Trương Hợp Hoan quả quyết cự tuyệt.
Văn Vịnh Thi đương nhiên rõ ràng biết được nguyên nhân cậu cự tuyệt: “Vậy chính là nói tôi vẫn phải tiếp tục giả bệnh?”
Trương Hợp Hoan nói: “Không phải là giả bệnh, là cô vốn còn có bệnh.”
“Anh mới có bệnh.”
Trương Hợp Hoan đổi lời nói: “Có thương tích trong người, chuyện Hắc ngọc đoạn tục cao cô không được truyền ra bên ngoài. Nếu không khả năng sẽ mang đến cho tôi phiền toái không cần thiết.”
Văn Vịnh Thi nói: “Dược vật tổ truyền của anh thực linh nghiệm, tôi lại có thể nhanh như vậy liền khỏi. Quả thực là kỳ tích của y học.”
Trương Hợp Hoan nói: “Ngừng. Cô coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Trong khoảng thời gian này cô vừa vặn có thể giải quyết chuyện hợp đồng cho tốt, nhớ cho kỹ.”
Văn Vịnh Thi gật gật đầu.
Điện thoại của Trương Hợp Hoan vang hẳn lên, cũng là Chiêu Lệ Ảnh gọi đến. Chiêu Lệ Ảnh gọi điện thoại đến hỏi tình hình của Văn Vịnh Thi. Thứ hai là hỏi về chuyện ngày hôm qua bọn họ bàn về chuyện viết bài hát. Có thể thấy được rằng cô rất để bụng chuyện tiến quân vào giới ca hát.
Trương Hợp Hoan ở trong điện thoại nói với Chiêu Lệ Ảnh chờ cậu trở về thì lập tức viết cho cô, thuận tiện đem hợp đồng đến đây.
Văn Vịnh Thi một bên nghe được rõ ràng, chờ Trương Hợp Hoan tắt điện thoại liền hỏi: “Anh biết nhạc cho Chiêu Lệ Ảnh?”
Trương Hợp Hoan nói: “Cô ấy chuẩn bị ký hợp đồng đĩa nhạc với tôi.”
Văn Vịnh Thi nói: “Bài của tôi anh còn không viết.”
Trương Hợp Hoan nói: “Cùng cô quay trở về là vì mục đích này. Cô ở bên kia sau khi chấm dứt hợp đồng, tôi lập tức viết ca khúc mới cho cô.”
“Cô gái ngốc sao?”
Trương Hợp Hoan nói: “Ra bài hát tiếng Quảng Đông truớc đi. Hình tượng tôi định vị cho cô là mỹ nhân thành thị lạnh lùng. Cô từ nay về sau chú ý đến hình tượng một chút.”