Tuy rằng bên cạnh bọn họ không có người ngồi, nhưng tiếp viên hàng không vẫn đi qua đi lại. Tiếp viên hàng không còn phụ đẩy xe nhỏ vào bên cạnh bọn họ. Liếc mắt một cái nhìn thấy đôi nam nữ này. Ai u, giữa thanh thiên bạch nhật, cô gái này công khai khoác tay cậu, thật là không biết kiềm chế.
Trương Hợp Hoan xấu hổ cười cười chỉ vào chai nước khoáng. Tiếp viên hàng không cho cậu một ly nước. Trương Hợp Hoan vừa đưa đến miệng, Văn Vịnh Thi ngay tại đũng quần cậu nhéo một cái. Trương Hợp Hoan phốc một tiếng, nước văng ra.
Tiếp viên hàng không bị văng khắp người.
Tiếp viên hàng không nhìn cậu, Trương Hợp Hoan cũng nhìn tiếp viên hàng không. Trong lòng nói, cô cũng thấy rồi đó, tôi là nạn nhân.
“Thật xin lỗi, tôi nhất thời không nhịn được!” Trương Hợp Hoan vô vỗ Văn Vịnh Thi, Văn Vịnh Thi vẫn đang ghé vào lòng cậu: “Ừ, đừng làm gì tôi.”
Trương Hợp Hoan cúi đầu nhìn cô, mặt đỏ như hoa đào, đôi mắt hé mở, khuôn mặt lạnh lùng giờ phút này lại đầy mê hoặc. Trương Hợp Hoan hiểu được đây là dược tính của Thất tình lục dục hợp hoan tán, thời gian phát tác của thuốc này cũng quá lâu đi?
Tiếp viên hàng không nhắc nhở Trương Hợp Hoan: “Nhà vệ sinh ở bên kia.”
Trương Hợp Hoan thật buồn bực: “Tôi là người tuỳ tiện như vậy sao? Lời này của cô là có ý gì? Là nhắc nhở hai chúng tôi đi nhà vệ sinh giải quyết sao?”
Trương Hợp Hoan vỗ vỗ Văn Vịnh Thi: “Tôi đi nhà vệ sinh một lát.”
Văn Vịnh Thi nũng nịu nói: “Tôi cũng đi.”
Trong lòng Trương Hợp Hoan nói, cô không thể đi, cô đi thế nào cũng có chuyện. Cậu cầm cổ tay Văn Vịnh Thi, dời tay cô ra khỏi đũng quần của cậu. Không nghĩ tới cô nắm rất chắc, chủ yếu là bởi vì cậu đã bành trướng, mục tiêu quá lớn nên dễ dàng nắm chắc.
Trương Hợp Hoan tách từng ngón tay của Văn Vịnh Thi đang mơ mơ màng màng ra. Đặt tay cô đến chỗ tay vịn, đứng dậy đi về hướng nhà vệ sinh. Đi được hai bước quay đầu lại nhìn, đầu Văn Vịnh Thi tựa vào bên cửa, tựa như đang ngủ. Trương Hợp Hoan cầm theo khăn mặt đi, tự thân giải quyết. Cũng không phải vì cậu lịch sự, mà là cữ giữ tư thế này thì ở giữa sẽ bại lộ.
Trương Hợp Hoan đi nhà vệ sinh hao phí một chút thời gian, trong trạng thái căng thẳng muốn tự mình giải phóng tương đối khó khăn. Lúc tỉnh táo lại, sau khăn ướt sau đó trở lại vị trí thì nhìn thấy một tay Văn Vịnh Thi sờ ngực, một tay đặt ở giữa hai chân, tư thế cực kỳ xinh đẹp.
Trong lòng Trương Hợp Hoan cười thầm, đây mới là cô mà tôi biết trong quá khứ. Lấy điện thoại ra, vụng trộm chụp hai tấm rồi lấy khăn ướt lau mặt cho cô.
Văn Vịnh Thi lại dựa vào bên người cậu, rất thành thục nhấc tay vịn ở giữa hai người lên, nhắm mắt. Tay trái lại ngựa quen đường cũ dừng trên đũng quần Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan cũng hoài nghi cái trò này có phải có cảm ứng tâm linh hay không. Sao động tác của cô lại thành thục như vậy? Cảm giác có chút dị thường, tay của cô đã trực tiếp tiến vào trong.
Trương Hợp Hoan cúi đầu liền thấy, thật sơ sót, lúc đi ra từ WC đã quên kéo khoá lên.
Chuyện này nếu để đội chó săn chụp được thì hay rồi. May mắn nhiệt độ của cô ở trong nước tương đối thấp. Trương Hợp Hoan nhìn trái phải không có người, tiếp viên hàng không cũng không đến đây liền vội vàng tung chăn che lên. Đừng thấy Văn Vịnh Thi mơ mơ màng màng, định vị lại cực kỳ chuẩn xác.
Thấy cô bị Thất tình lục dục hợp hoan tán tra tấn thành cái dạng này, cậu cũng không thể trốn tránh trách nhiệm. Cứ để cô chiếm chút tiện nghi vậy, dù trong hai người bọn họ trong quá khứ cũng bên nhau một đoạn thời gian, hơn nữa cậu cũng cảm thấy thoải mái.
Lúc này máy bay gặp phải áp thấp, bắt đầu xóc nảy. Radio trên không trung nhắc nhở nhóm hành khách mang đai an toàn, tạm dừng sử dụng nhà vệ sinh, thả lỏng tâm trạng không cần khẩn trương.
Thật ra Trương Hợp Hoan có bóng ma tâm lý đối với máy bay. Năm đó cả nhà cậu gặp nạn đều do máy bay, khi đó chính là máy bay tư nhân của bọn họ. Hiện tại máy bay này là Boing 737, đã có tuổi, xóc nảy gây nên chấn động kịch liệt.
Trương Hợp Hoan có chút sợ hãi, Văn Vịnh Thi bị dược lực phát tác nên mơ mơ màng màng, theo bản năng nắm chặt Trương Hợp Hoan. Thân thể Trương Hợp Hoan chấn động kịch liệt theo máy bay, cảm giác tay của Văn Vịnh Thi cũng kịch liệt chấn động. Hiện tại cậu có chút rõ ràng sự tồn tại của đánh plane, nếu không tự mình trải qua thì cảm thụ không được.
Trương Hợp Hoan sợ hãi và thống khoái đan xen, loại cảm giác này làm cho cậu cảm thấy kích thích khó hiểu.
Lần xóc nảy này phá lệ dài, ước chừng hơn ba phút máy bay mới vững vàng một lần nữa. Nhưng Trương Hợp Hoan vẫn đang tiếp tục chấn động.
Tiếp viên hàng không bắt đầu phát điểm tâm cho hành khách, đi tới nhìn thoáng qua Trương Hợp Hoan. Nhìn thấy bên dưới lớp chăn động đậy, tiếp viên hàng lúng túng nhíu mày.