Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 671 - Chương 671: Run Rẩy Trên Không (2)

Chương 671: Run rẩy trên không (2) Chương 671: Run rẩy trên không (2)

Trương Hợp Hoan có chút xấu hổ cầm tay Văn Vịnh Thi: “Coca, cảm ơn!”

Tiếp viên hàng không rót cho cậu một ly coca, Trương Hợp Hoan nhận lấy. Một tay Văn Vịnh Thi bỗng nhiên túm lấy chăn, tiếp viên hàng không vội vàng xoay người đi chỗ khác.

Phốc! Trương Hợp Hoan xoay đầu qua, một ngụm coca phun đến lên người Văn Vịnh Thi.

Văn Vịnh Thi bị phun lại có thể tỉnh táo lại, xuyên qua kính râm nhìn thấy gì đó. Sau đó ý thức được tay cô không phải đang cầm tay vịn. Cô giống như bị rắn cắn vậy, nhanh chóng thu tay về, chuyển hướng nhìn sang phía cửa sổ. Nếu bên cạnh là cửa ra an toàn, cô khẳng định không chút do dự nhảy ra ngoài.

Trương Hợp Hoan một lần nữa đắp chăn lên trên người, cười lịch sự với tiếp viên hàng không: “Có khăn tay không?”

Tiếp viên hàng không ném một bao khăn tay cho cậu, đủ để cậu dùng tới khi đến Nam Giang.

Văn Vịnh Thi cúi đầu, tuy rằng bị Trương Hợp Hoan phun coca lên mặt, dính nhớp khó chịu nhưng cô không dám ngẩng đầu. Xong rồi, cô đến cùng là làm gì rồi? Vì sao cậu ta không ngăn cản? Tôi không phải là người như vậy! Văn Vịnh Thi có chút ảo não che mặt, lại ngửi được một mùi hương quen thuộc. Không dễ ngửi nhưng trong lòng vừa ngứa ngáy vừa khó chịu.

Trương Hợp Hoan đứng dậy đi nhà vệ sinh, không phải vì tự giải phóng, mà là vì cậu cần bình tĩnh.

Ánh mắt của mất tiếp viên hàng không nhìn cậu đều có chút khác thường. Trương Hợp Hoan đặc biệt kiểm tra giá trị danh dự, bị hạ một chút. Phiền phức khi sử dụng tên thật, bị những tiếp viên hàng không này nhận ra rồi.

Trương Hợp Hoan lười giải thích, cũng không thể giải thích. Chỉ hy vọng lúc xuống máy bay đừng bị xem như là lưu manh mà bắt lại là được.

Đi vào nhà vệ sinh để bình tĩnh một chút, Trương Hợp Hoan khôi phục bộ dáng đạo mạo. Trở lại bên người Văn Vịnh Thi, đưa cho cô một cái khăn ướt.

Văn Vịnh Thi không nói chuyện, tiếp nhận khăn ướt lau mặt, hy vọng không có người nhận ra cô.

Trương Hợp Hoan nói: “Cánh tay của cô khỏi rồi.”

Văn Vịnh Thi dùng khăn hung hăng chà lau tay phải. Nhìn thấy lòng bàn tay vẫn còn dính phải một cọng lông, lại lau vài cái, vẫn quật cường dính trên tay cô. Văn Vịnh Thi cực kỳ xấu hổ, cố tình vào lúc này Trương Hợp Hoan lại đưa tay đến nhặt lấy cọng lông đó, cẩn thận đặt ở túi rác phía dưới. Mặt hàng này là loại người chú trọng tiểu tiết.

Văn Vịnh Thi không dám nhìn cậu, người này có tố chất tâm lý quá mạnh mẽ. Đều đã phát sinh loại chuyện này, cậu còn có thể giả quyết dễ dàng, nhẹ tựa lông hồng. Vấn đề đó cũng không phải là lông hồng.

Trương Hợp Hoan nói: “Nghe nói ký ức của cá chỉ có bảy giây.”

Văn Vịnh Thi biết cậu đang ám chỉ cho cô cậu đã quên sạch chuyện khi nãy. Văn Vịnh Thi cũng muốn làm một con cá, tốt nhất là quên sạch sẽ chuyện vừa rồi. Nhưng luôn cảm thấy trên tay còn hương vị của cậu, cái hương vị này nhắc nhở chuyện khi nãy cô làm.

Trương Hợp Hoan nói: “Lúc trước cô nói hình như đã từng gặp tôi, tôi đột nhiên cũng có loại cảm giác này.”

Văn Vịnh Thi nói: “Không phải anh nói ký ức của cá chỉ có bảy giây sao.”

Trương Hợp Hoan nói: “Tôi họ gì?”

Văn Vịnh Thi nói: “Cá Trương?”

Trương Hợp Hoan thở dài: “Bạch tuộc có chín não, một cái não có tám phó não. Nghe nói thông minh hơn so với đa số động vật có xương sống.”

Văn Vịnh Thi nói: “Anh là bạch tuột, tôi chỉ có thể làm cá Văn thôi.”

Trương Hợp Hoan nói: “Lúc trước thật ra tôi từng dùng một bút danh, gọi là Thạch bạch tuộc, cô có nhớ không?”

“Chưa từng nghe nói, ký ức của tôi chỉ có bảy giây.” Trong lòng Văn Vịnh Thi thư thái hơn rất nhiều, cảm giác ký ức của cá là một cái cớ tốt.

Chuyện Trương Hợp Hoan lo lắng cũng không xảy ra, mấy vị tiếp viên hàng không cũng không nhàm chán đến mức đi tố cáo cậu làm chuyện ảnh hưởng đến văn hoá. Cũng có thể là do thấy từ đầu tới cuối Trương Hợp Hoan đều bị động, cũng có thể là xấu hổ khi mở lời.

Trương Hợp Hoan rời khỏi sân bay mới nhẹ nhàng thở ra, từ Liêu Thành phương Bắc đi tới Nam Giang. Chỉ trong một ngày đã đi từ mùa đông lạnh lẽo đến mùa xuân. Tuy rằng còn chưa tới Tết âm lịch nhưng Nam Giang đã có hương vị của mùa xuân.

Trương Hợp Hoan gọi taxi, trưng cầu một chút ý kiến của Văn Vịnh Thi. Văn Vịnh Thi dự định đi đến phòng làm việc của cậu ở, cảm giác chỗ đó không tệ. Ít nhất không cần bị đội chó săn làm khó.

Trương Hợp Hoan bảo lái xe đưa bọn họ đến phòng làm việc, sau khi bỏ hành lý xuống thì cùng Văn Vịnh Thi đi đến bệnh viện của khu phát triển trước. Để an toàn nên sắp xếp để Văn Vịnh Thi chụp X-quang.

Kết quả cho thấy cánh tay của Văn Vịnh Thi đã khỏi hoàn toàn. Ngay cả dấu vết từng gãy xương cũng không có. Trong một ngày khôi phục như lúc ban đầu, đây là hiệu lực của Hắc ngọc đoạn tục cao.

Bình Luận (0)
Comment