Hiện tại ở phòng thu chỉ có Văn Vịnh Thi là nghệ sĩ thực sự ký hợp đồng, và tính cả ý định ký hợp đồng với phòng thu của Chiêu Lệ Ảnh. Cả hai người đều có ngoại hình đẹp nhưng giọng hát đều thuộc loại bình thường, nói cách khác cả hai đều không thuộc dạng ca sĩ cạnh tranh được, cần phải xử lý hậu kỳ âm thanh.
Trong kế hoạch của Trương Hợp Hoan đầu tiên là nâng đỡ Văn Vịnh Thi, không chỉ vì bây giờ cậu là quản lý của Văn Vịnh Thi mà còn vì quen biết của họ trong quá khứ, hơn nữa trước đây cũng có hứa sẽ nâng đỡ cho cô ấy, nhưng lại không thực hiện được, ở thế giới song song này cũng nên thực hiện lời hứa đó của bản thân.
Điện thoại bỗng reo lên tiếng tin nhắn tới, Trương Hợp Hoan mở ra thì là do Văn Vịnh Thi gửi, cô ấy báo cho cậu là đã đến Hương Giang an toàn.
Trương Hợp Hoan lắc đầu, lẩm bẩm: “Trí nhớ trong bảy giây, thì ra cô cũng không phải là một con cá.”
Khẩu vị của Ngô Địch Khôn lớn hơn so với Trương Hợp Hoan mong đợi, và anh ta đưa ra điều kiện đó là 40% cổ phần của Tinh Vực.
Trương Hợp Hoan không nghĩ tới anh em nhà họ Ngô sau khi thảo luận có thể đưa ra kết quả như vậy, không cần suy nghĩ liền từ chối, điểm mấu chốt mà anh cho là không vượt quá 15%.
Từ chối điều kiện của Ngô Địch Khôn, đồng nghĩa với việc cắt đứt cơ hội hợp tác với công ty SOMY, Trương Hợp Hoan hiểu rằng điều kiện Ngô Địch Khôn đưa ra cũng chính là ý của Ngô Đại Vĩ. Nhà sản xuất âm nhạc năm sao này tuy quan tâm đến tài năng của cậu nhưng tất nhiên là không để phòng thu âm nhỏ bé này của cậu vào mắt.
Thấy sắp đến tết nguyên đán, Trương Hợp Hoan trước mắt sẽ đến nhà ba mình tặng quà vào ngày lễ. Bởi vì có lẽ tết âm lịch này sẽ tổ chức mừng năm mới cùng với đoàn phim
Gia quyến gặp nhau, uống rượu là điều không thể tránh được.
Công ty hậu cần của Trương Gia Thành gần đây làm ăn phát đạt, ông cho con mình một phong bao lì xì 10.000, nghe tin con trai tết âm lịch năm nay chủ yếu ở Liêu Thành, ông bảo cậu về Bằng Thành một chuyến.
Năm trước Trương Hợp Hoan có lẽ vì làm việc ở trường quay rất nhiều nên không thể quay về, cậu có nói trước với mẹ, đáp ứng với mẹ sẽ về vào tiết Nguyên Tiêu, trước đó cũng đã chuyển khoản tiền cho mẹ.
Trương Gia Thành biết con trai có tương lai sán lạn, nhưng là một người cha thì ông cần làm những chuyện mình phải làm, vì vậy ông đã yêu cầu Trương Hợp Hoan đi xem xe. Nhưng không biết có nói quá nhiều không, ông đã chuẩn bị 200.000 để cho con, dù sao người trẻ tuổi đang yêu mà lại không có xe thì rất bất tiện, không thể nào cứ đi chiếc BJ212 đã nát bét như vậy được.
Trương Hợp Hoan nói với bố mình, bình thường cậu sử dụng xe không nhiều, cho dù dùng xe thì cũng có xe công của đài truyền hình Nam Giang, dù sao cũng là chủ nhiệm của đài truyền hình nên cũng có quyền sử dụng xe.
Trương Gia Thành cảm thấy rất vui mừng , dù sao trước đây nhà họ Trương cũng chưa có ai làm quan, coi như cậu đã mở ra tiền lệ, tổ tiên gia tộc họ Trương nay cũng có thể yên tâm rồi.
Trương Gia Thành cũng rất quan tâm đến hai cô con gái của mình, Trương Hợp Hoan nói với ông rằng Trương Hợp Nguyệt khả năng cao sẽ đậu vào trường đại học sư phạm Nam Giang, nhắm chừng sau kỳ nghỉ hè sẽ đến Nam Giang học, còn về phần chị gái Trương Hợp Hân cuộc sống sau ly hôn vẫn rất tốt.
Hai người đang uống chén rượu thì Nhâm Thuần gọi đến, cô nói muốn gặp Trương Hợp Hoan để nói chuyện.
Trương Hợp Hoan có chút không chịu nổi với sự trì hoãn của bộ đôi này, bởi vì chuyện nói về việc ký hợp đồng đến nay đã được một tháng, bây giờ vẫn chưa đưa ra được quyết định. Trương Hợp Hoan nói với Nhâm Thuần mình đang bận, hẹn một ngày khác.
Nhâm Thuần nói với cậu không đổi ngày được, bằng không hải sản sẽ chết, thì ra là cô vội vàng muốn gặp anh để tặng quà vào lễ tết, Trương Hợp Hoan đành phải nói cho cô biết địa chỉ ở đây. Sau đó tầm nửa tiếng, Nhâm Thuần đã lái xe đến nơi.
Trương Hợp Hoan đi xuống tiếp cô, Nhâm Thuần mang đến một bình rượu Ngũ Lương, hai cây Trung Hoa và một hộp hải sản.
Trương Hợp Hoan nói: “Vô công bất thụ lộc, cô đang làm gì vậy?”
Nhâm Thuần đỏ mặt nói: “Thầy Trương, tôi không có ý gì khác, cái này không phải là quà tặng năm mới sao, chỉ là món quả nhỏ thể hiện thành ý.”
Trương Hợp Hoan biết cô vẫn còn là học sinh, không biết quá nhiều về việc đối nhân xử thế, liền đoán chắc tám chín mười phần là do Nhậm Đương Hành nói cô ấy tới đây: “Nhâm Thuần, chuyện ký hợp đồng cô suy nghĩ thế nào rồi?”
Chuyện này khiến cho Trương Hợp Hoan không nói nên lời, rõ ràng họ là người chủ động tìm đến anh, nhưng bây giờ lại kéo dài vẫn chưa đưa ra được câu trả lời.
Nhâm Thuần nói: “Mặc kệ lời bố tôi nói, tôi đồng ý với anh.”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Vậy là bố cô vẫn không đồng ý.”