Nhâm Thuần nói: “Thầy Trương, anh nghĩ tôi có tương lai không?” Bởi vì sự xuất hiện của Hàn Bảo Nhi, sự tự tin của cô bị lung lay.
Trương Hợp Hoan nói: “Có chứ, giọng hát của cô không tệ, gần đây tôi đang bận việc của đài truyền hình, chuyện ký hợp đồng cũng không gấp. Chờ sau khi chương trình của tôi ổn định thời gian, sau đó chúng ta sẽ dành thời gian để bàn bạc lại về việc này. Tốt nhất là đạt được sự đồng thuận cả đôi bên vì việc ký kết hợp đồng, ý kiến của người thân cũng rất là quan trọng, ba cô cũng là muốn tốt cho cô, trở về nói chuyện với ông ấy thêm chút nữa.”
Nhâm Thuần nói: “Thầy Trương, tôi cảm thấy khả năng ca hát của mình còn rất nhiều thiếu sót, tôi nghĩ nên bái anh làm thầy, không biết anh có thể chỉ điểm thêm cho tôi không?”
Trương Hợp Hoan cảm thấy cô gái nhỏ này gần đây tiến bộ không ít, anh cười nói: “Nếu cô thật sự muốn học thì phải tìm Tần Hồng, về phương diện ca hát cô ấy giỏi hơn tôi rất nhiều, về sau nếu cô ký hợp đồng, cô ấy sẽ là người phụ trách huấn luyện cho cô, cô có thể cùng học với cô ấy, tôi bình thường khá bận rộn, sợ không thể giúp nhiều.”:
Nhâm Thuần rõ ràng có chút thất vọng: “Được rồi!”
Trương Hợp Hoan để cô trở về, sau khi Nhâm Thuần rời khỏi, Trương Gia Thành đang đi xuống tìm anh thì thấy cảnh này.
“Con trai, cô gái này cũng không tệ, là đến gặp gia đình chồng tương lai à?”
Trương Hợp Hoan dở khóc dở cười nói: “Bố, bố đừng nói vậy, đây là hậu bối, cô ấy muốn bái con làm thầy.”
Trương Gia Thành nói: “Nhóc con, con thực sự hợp làm nghệ thuật, như cá gặp nước.”
“Bố, bố cùng dì Tuyết gặp nhau như thế nào?”
Trương Gia Thành cầm hộp hải sản lên nhà, nồi nào chưa mở, nồi nào đã nhấc, con trai ông tuyệt đối không mập mờ lựa chọn.
Giám đốc của âm tượng Nam Giang Phan Khải đã có sự thay đổi về nơi làm việc, ông ấy bị điều đến làm trưởng đài của đài phát thanh nhân dân Nam Giang, ngoài mặt là chuyển công tác bình thường nhưng thực tế vị thế của hai đơn vị rất khác nhau. Âm tượng Nam Giang thật ra dường như là một đơn vị không có sự tồn tại trong tập đoàn công ty.
Không phải ở đây không có mưu kế, từ sau khi được bổ nhiệm chức vụ mới, khi đó Phan Khải đã trút bỏ đi trách nhiệm của giám đốc sản xuất của âm tượng Nam Giang. Ông vốn dĩ không phải là một nhà sản xuất âm nhạc chân chính và cũng thiếu cảm giác về nó, trước đây luôn có gắng có được thành tích vì mong muốn thăng tiến trong con đường sự nghiệp.
Trở lại thời điểm mà Trương Hợp Hoan gặp Phan Khải, cậu xác nhận được một điều, nhưng không ngờ nó đã nhanh chóng ứng nghiệm, đó là tiến độ hãng đĩa SOMY không thuận lợi, anh em nhà Ngô gia rất ác miệng, trưởng phòng mới rất cực lực giải quyết vấn đề, dù sao cũng không thể để hai anh em họ lấy đi một nửa.
Sau khi Phan Khải xác nhận thay đổi công tác, ông ấy đã thông báo trước cho Trương Hợp Hoan, ông đã chủ động giới thiệu Trương Hợp Hoan với giám đốc sản xuất mới của âm tượng Nam Giang Liễu Vĩnh Khánh, Trương Hợp Hoan hiểu được Phan Khải muốn tạo dựng hảo cảm, nhưng cậu đối với âm tượng Nam Giang không có nhiều hứng thú lắm.
Qua việc của Phan Khải, cậu có thể thấy được một số chuyện, ở trước mặt mọi người dù ai là giám đốc của âm tượng Nam Giang đi nữa cũng không toàn tâm toàn ý làm nhạc. Bởi vì thứ duy nhất bọn họ cần là thành tích, thành tích giúp con đường sự nghiệp rộng mở hơn.
Trương Hợp Hoan trở nên thận trọng trong việc chọn nền tảng để hợp tác tiếp theo, ban đầu SOMY có nền tảng tốt, là một trong sáu hãng đĩa hàng đầu của cả nước, các kênh phân phối cả trong và ngoài nước đều rất mạnh. Nhưng hiện tại việc hợp tác cơ bản là vô vọng, nên Trương Hợp Hoan chỉ có thể tìm kiếm nhà đầu tư khác.
Tôn Thụ Lập biết Trương Hợp Hoan ở Nam Giang, gọi cậu trở về. Thật ra Tôn Thụ Lập đã đến thăm đoàn làm phim ngay khi Trương Hợp Hoan mới từ Liêu Thành về.
Trương Hợp Hoan đi vào phòng của trưởng đài, ở bên ngoài đã có hỏi qua Tề Tuệ thì Tôn Thụ Lập đang có tâm trạng tốt.
Tôn Thụ Lập đang có điện thoại, bảo Trương Hợp Hoan ngồi xuống trước.
Trương Hợp Hoan ngồi đó được mười phút.
Sau khi nghe điện thoại xong Tôn Thụ Lập cười nói: “Gần đến tết âm lịch rồi nên công việc rất bận rộn.”
Trương Hợp Hoan nói: “Đài trưởng Tôn sẽ qua tổ kịch?”
Tôn Thụ Lập nói: “Cậu thì đi chân trước, tôi lại đi sau, chỉ có thể bỏ lỡ nó. Không biết có phải tên nhóc nhà cậu đang trốn tránh tôi không.”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Bị ông nói trúng rồi, đúng là cố ý tránh mặt.”
Tôn Thụ Lập nói: “Thật đáng xấu hổ.” Cầm cái tẩu lên, Trương Hợp Hoan nhanh chóng chạy lại châm lửa cho ông.
Tôn Thụ Lập bảo anh ngồi yên đó đừng làm gì cả, tự châm thuốc, rít một hơi xong nói: “Việc của đoàn làm phim đang đã được xử lý tốt đẹp, kịch bản cũng được thay đổi, cảm giác so với trước hợp lý hơn, Văn Vịnh Thi rời đi, cũng giải quyết được vấn đề mà tôi để tâm nhất.”