Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 702 - Chương 702: Radio Love Song (2)

Chương 702: Radio Love Song (2) Chương 702: Radio Love Song (2)

An Nhiên hát ca khúc này, trong đầu hiện ra lúc cô và Trương Hợp Hoan quen biết nhau và cảm mến nhau, dù sao đối với cô mà nói, đó chính là yêu.

Chúng ta đã quên xây đắp một cây cầu

Để nhìn vào trái tim của nhau

Biết được người kia muốn gì

Không còn để cô đơn ôm lấy mình

Hát đến đây thì An Nhiên không còn khống chế được cảm xúc của mình nữa, nước mắt bắt đầu rơi.

Trong đáy mắt của Lạc Thanh Dương nước mắt cũng chực trào ra, Trương Hợp Hoan như ma quỷ, cậu ta hiểu rõ nỗi lòng của người phụ nữ, đừng nói đến con gái mình, ngay cả bản thân mình cũng chịu không nổi, không thể không công nhận cậu ta là một gã tra nam tài năng.

An Nhiên hát xong, thời gian cũng trôi qua muốn nửa ngày mới có thể khôi phục được cảm xúc, ca hát là như vậy, cô rất dễ hòa vào cảm xúc nhưng từ đó thoát ra thì cần có thời gian.

Trương Hợp Hoan nói: “Thích không?”

Ánh mắt chứa chan tình cảm của An Nhiên nhìn anh, cô dùng sức gật đầu, nếu không có Lạc Thanh Dương ở đây thì cô chắc chắn sẽ nhào vào lòng anh, hôn môi anh mấy cái để đáp lại.

Lạc Thanh Dương nói: “Cậu có tài năng như vậy, tại sao lại không đem toàn bộ khả năng của mình chú trọng vào âm nhạc?”

Trương Hợp Hoan nói: “Nếu đặt hết tâm tư vào âm nhạc, vậy còn những tài năng khác của tôi thì phải để làm gì đây? Không lẽ lại lãng phí như thế?”

Lạc Thanh Dương nhìn cậu nhóc tự cao này không biết nên nói cậu ta là tự tin thái quá hay kiêu ngạo đây?

An Nhiên nhìn Trương Hợp Hoan rất ngưỡng mộ: “Anh làm cái gì cũng giỏi nhất.”

Lạc Thanh Dương nhìn điệu bộ của con gái, trong lòng thầm than con gái rõ ràng đã trúng độc rồi, nhịn không được đành dội một gáo nước lã: “Làm một người đàn ông tốt vẫn hơn.” Một gã đào hoa như vậy chắc chắn không phải là chàng trai tốt.

Trương Hợp Hoan nói: “Lời khuyên của Lạc tổng làm cho tôi thể hồ quán đỉnh.”

Lạc Thanh Dương nói: “Cậu cảm thấy An Nhiên hát như thế nào?”

Trương Hợp Hoan nhìn An Nhiên cười cười.

An Nhiên cảm thấy có chút xấu hổ: “Anh nói thẳng đi, không có gì đâu, tôi sẽ không tức giận.”

Trương Hợp Hoan nói: “Vậy tôi sẽ nói thật, hơi của An Nhiên hơi mỏng, độ rung có biên độ nông, nốt cao không ổn định, nốt trầm không đủ sâu, âm trung có vẻ là vùng an toàn của cô ấy cho nên vì cô ấy bài hát này tôi sáng tác cũng không quá cao, cô ấy có khả năngg nhạc lý với khả năng biểu diễn rất rốt, có thể nói hai điểm này bù qua bù lại những chỗ thiếu hụt trước đó. Trong thời gian ngắn như vậy mà cô ấy có thể nắm bắt được chính xác cảm xúc của bài hát, ngoài ra giọng hát của cô ấy rất dễ nhận biết, làm cho người nghe nhớ liền, rất có ma lực thu hút nên tôi cũng cảm thấy bài hát này nên được hát như vậy.”

Lạc Thanh Dương gật đầu, nhận xét của Trương Hợp Hoan rất khách quan và đúng trọng tâm.

An Nhiên nói: “Xem ra trong giới ca sĩ thì tôi sẽ không có tiền đồ rồi.”

Trương Hợp Hoan nói: “Điều đó phải dựa vào ai là người hợp tác, cô tới Tinh Vực đi, tôi đảm bảo cô sẽ thành công rực rỡ.”

An Nhiên nói: “Tôi không thèm đi.”

Trương Hợp Hoan nói: “Ký hay không ký là quyền của cô, chỉ muốn cô có một album cá nhân, tôi giúp cô miễn phí, danh tiếng đều là của cô, muốn đổi tên tác giả bài hát thành tên cô cũng được.”

Trong lòng An Nhiên cảm thấy rất ấm áp, nếu đây không phải yêu thì cô không tin.

Lạc Thanh Dương đứng nhìn con gái mình bị lừa, liền lên tiếng nhắc nhở nói: “Trên đời không có bữa ăn nào là miễn phí, Trương Hợp Hoan đợi sau khi hợp đồng của An Nhiên giải quyết xong, tôi sẽ nói chuyện với cậu về album này, bài hát này cậu không được đưa cho người khác.”

Trương Hợp Hoan cười nói: “Lạc tổng thiếu niềm tin vào tôi quá, bài hát tôi viết cho An Nhiên là độc nhất vô nhị, người khác sẽ không nhận được đãi ngộ này.”

An Nhiên thẹn thùng ra mặt, tuy cảm thấy lời của anh nói với mẹ mình có chút không ổn nhưng trong lòng thì ngập tràn sự ngọt ngào.

Lạc Thanh Dương tròn đầu nói cậu lừa con gái tôi còn muốn dùng chiêu đó lừa cả tôi sao, con gái tôi có thể trúng độc tình của cậu, nhưng tôi không dễ dàng mắc mưu của cậu đâu.

Buổi sáng ngày hôm sau, Trương Hợp Hoan tự mình lấy xe đưa hai mẹ con An Nhiên đến sân bay, Lạc Thanh Dương bảo con gái đi làm thủ tục.

Bà quay qua Trương Hợp Hoan nói: “Cảm ơn cậu đã chăm sóc An Nhiên hai ngày nay.”

Trương Hợp Hoan mỉm cười nói: “Lạc tổng khách sáo rồi, hợp đồng của An Nhiên giải quyết thuận lợi chứ?”

Lạc Thanh Dương gật đầu nói: “So với dự kiến thì thuận lợi hơn, có lẽ đúng như cậu nói, An Nhiên bây giờ chỉ là một diễn viên nhỏ, không có cảm giác tồn tại, là tôi đã làm mọi thứ phức tạp hơn.”

Trương Hợp Hoan miệng lưỡi linh hoạt khen bà ấy một chút: “Là Lạc tổng chưa bao giờ chú ý đến nó, với năng lực của bà chắc chắn sẽ không có gì phức tạp.”

Nhạc trong truyện: Radio Love Song - Mạc Văn Úy

https://www.youtube.com/watch?v=YCJOsXAYlrY

Bình Luận (0)
Comment