Lạc Thanh Dương trong lòng giống như bị một con dao đâm trúng, lòng bà đau như nhỏ máu.
An Nhiên nói xong câu đó, trong lòng bỗng dâng lên chút hối hận, không khí trong phòng rơi vào trầm tư.
Lạc Thanh Dương bỏ chén trà xuống, nhẹ giọng nói: “Ngày mai có thể theo mẹ về không? Có vài văn kiện cần con ký tên.”
An Nhiên nói: “Văn kiện gì?”
Lạc Thanh Dương nói: “Mẹ đã nói chuyện với Tân Họa, bên đó đã đáp ứng sẽ hủy bỏ hợp đồng với con.”
An Nhiên bất ngờ nói: “Thật sao?”
Lạc Thanh Dương gật đầu, đôi mặt ngập tràn nỗi buồn.
An Nhiên hận không thể đem tin tức tốt này nói cho Trương Hợp Hoan biết, cô phát hiện ra lúc mình có chuyện vui vẻ thì chỉ muốn chia sẻ với một mình cậu.
Lúc này chuông điện thoại của Lạc Thanh Dương vang lên, bà cầm điện thoại lên thì thấy Trương Hợp Hoan đang gọi đến, lắc đầu nói: “Hình như cậu ta lo lắng, ít nhất là cũng có thể hiểu là quan tâm đến con.”
Lạc Thanh Dương mở điện thoại lên: “Tôi đói bụng.”
Bên này cũng không có gì để ăn, Trương Hợp Hoan sắp xếp cho bếp căn tin làm vài món ăn đem lên phòng mình.
Lạc Thanh Dương đối với những việc đã xảy ra của bọn họ cũng không nhắc đến, chủ yếu chỉ hỏi về bộ phim truyền hình đang quay, Trương Hợp Hoan cũng giới thiệu đơn giản qua một chút, nói cho Lạc Thanh Dương biết bộ phim đang muốn mở rộng, nếu bà ấy có hứng thú có thể liên hệ mình hỗ trợ cho.
Lạc Thanh Dương nói: “Tôi đối với ngành này không biết gì, tập đoàn Thiên Đại có mô hình quảng bá riêng và quảng bá video không hiệu quả lắm. Phải rồi, nếu tôi đem An Nhiên ký hợp đồng thu âm với cậu thì khi nào cậu có thể giúp con bé có một album?”
An Nhiên nói: “Con không thèm ký với anh ta, anh ta thích làm ông chủ của con lắm.”
Trương Hợp Hoan cười tủm tỉm nhìn An Nhiên nói: “Vậy cô ký hợp đồng với tôi đi, cô thành bà chủ của tôi được không?”
An Nhiên lắc đầu nói: “Tôi cũng không cần, anh miệng lưỡi giảo hoạt như vậy, có khi bà chủ như tôi sẽ bị anh tranh mất quyền lực, anh đem tôi bán đi còn tôi thì phải giúp anh kiếm tiền.”
Lạc Thanh Dương khóe môi lộ ra nụ cười, con gái thật ra vẫn có chút tự mình hiểu lấy.
An Nhiên nói: “Bài hát anh nói tặng cho tôi đâu?”
Trương Hợp Hoan nói: “Đừng vội, ngày khác đi.”
“Anh đã nói rồi mà sao không tính được? Không phải nói đã viết rồi sao?
Lạc Thanh Dương nói: “Nếu đã viết rồi thì lấy ra xem một lần đi, ở đây cũng không có cái gì để giải trí, cứ để An Nhiên hát thử một chút cũng được.”
Trương Hợp Hoan gật đầu, đem bài hát đã sớm chuẩn bị đưa cho An Nhiên.
An Nhiên mở ra thì thấy tên bài hát là “Radio Love Song”, vừa thấy tên bài hát khuôn mặt xinh đẹp của cô hơi nóng lên, một cảm giác ấm áp xuyên qua lòng cô, quả nhiên bài hát này là viết tặng cho mình, chắc là viết về giai đoạn họ còn đang làm radio , cô cảm thấy là như vậy.
Trương Hợp Hoan lại không biết xấu hổ, bài hát này được viết lời bởi Diêu Khiêm, Vương Trì Bình sáng tác, ban đầu là do Mạc Văn Úy hát, xuất hiện lần đầu trong album “Be Yourself”, đây cũng là một trong những bài tạo nên phong cách trữ tình của Mạc Văn Úy, bài hát nói về câu chuyện né tránh những cảm xúc mơ hồ với giọng ca phong cách đô thị điển hình.
An Nhiên thích bản nhạc và lời bài hát sau khi đọc qua nó, đặc biệt là ca từ rất tinh tế.
Lạc Thanh Dương đề nghị An Nhiên hát thử một đoạn xem sao, bà đối với năng lực của con gái mình hiểu rõ. Từ nhỏ bà đã chú trọng giáo dục con gái mình, nhạc lý của An Nhiên rất tốt, nhưng con bé không phải thuộc dạng thiên bẩm trời phú, nhưng âm sắc giọng hát của nó có thể nói là khá độc đáo, dù sao thì Lạc Thanh Dương cũng cho rằng con gái mình hát không thua gì ca sĩ chuyên nghiệp.
An Nhiên nói không có đệm nhạc, cô không quen hát chay.
Cái này không làm khó được Trương Hợp Hoan, trong phòng anh có mang theo cây đàn guitar hãng Yamaha, lập tức lấy ra đệm nhạc cho An Nhiên.
Khúc nhạc dạo vang lên, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, An Nhiên đã nắm được toàn bộ nhịp điệu và lời của bài hát, kiến thức nhạc lý thành thạo và trí nhớ siêu tốt của cô là điểm mấu chốt đã phát huy tác dụng.
Ai có thể tắt được ánh trăng của bầu trời đêm
Ánh trăng soi rọi nỗi lòng của em
Chúng ta hiểu quá ít về tình yêu
Lạc Thanh Dương khi nghe lời của ca khúc này bỗng rơi vào trầm tư, lời bài hát nói về một tình yêu rất mộc mạc. Tình yêu đến dễ dàng nhưng con người lại không hiểu làm thế nào để duy trì nó, có thể nguyên nhân là do con người, cũng có thể là vì khi yêu quá dễ dàng, nên chưa bao giờ thực sự chú ý đến đối phưỡng nghĩ gì.
Khi tỉnh dậy thì thời gian đã trôi qua. Em đã từng nghe qua tâm sự của anh nhưng lại không muốn lắng nghe. Mong hai chúng ta không còn nỗi buồn trong lòng nữa, như thời gian trôi qua trên núi cao đường xa, mãi mãi khỏe mạnh về sau.
Nhạc trong truyện: Radio Love Song - Mạc Văn Úy
https://www.youtube.com/watch?v=YCJOsXAYlrY