Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 700 - Chương 700: Viết Cho Tôi Ca Khúc (4)

Chương 700: Viết cho tôi ca khúc (4) Chương 700: Viết cho tôi ca khúc (4)

Trương Hợp Hoan không một chút hoang mang nào, rót hai chén trà, tay cầm điện thoại di động, hoàn toàn không gọi nhưng lại giả vờ nói: “Chị Lệ Ảnh, An Nhiên đang ở cùng chị sao? Cái gì? À chỗ Trần Nghiên Tây à, được, được tôi biết rồi.”

Lạc Thanh Dương đi ra, Trương Hợp Hoan cúp điện thoại nói: “Cô ấy đang ở chỗ Trần Nghiên Tây , ở chiếc xe riêng đỗ ngoài cổng phía trước.”

Lạc Thanh Dương gật đầu, lúc bà ấy đến quả thật có thấy một chiếc xe giống như vậy, nhìn Trương Hợp Hoan nói: “Được, vậy tôi đi đây không làm phiền cậu, tôi đi tìm con bé trước sau đó quay lại nói chuyện phiếm với cậu.”

Trương Hợp Hoan đưa Lạc Thanh Dương ra đến cửa, đến lúc Lạc Thanh Dương đã đi xuống dưới lầu, thì nhanh chân chạy đến mở cửa cho An Nhiên đi ra.

An Nhiên cũng cuống quít trở về phòng mình, tuy không có làm gì cùng với Trương Hợp Hoan nhưng dù sao cũng là trai đơn gái chiếc ở chung, vừa rồi Trương Hợp Hoan lại tắm rửa, căn bản không thể giải thích rõ được.

Để đề phòng, Trương Hợp Hoan nhìn trước ngó sau tình hình bên ngoài rồi mới để An Nhiên đi ra, An Nhiên bước vội về đến trước cửa phòng mình, chưa kịp mở đã nghe tiếng ho khan của Trương Hợp Hoan, thì ra Lạc Thanh Dương lại từ dưới cầu thanng đi lên.

Gừng càng già càng cay, Lạc Thanh Dương từ đầu đã đoán được Trương Hợp Hoan dùng kế điệu hổ ly sơn, muốn lừa bà ấy xuống lầu, sau đó An Nhiên có thể thong dong rời khỏi phòng, cho nên bà cũng giả bộ đi xuống dưới cầu thang, nhưng thật ra chỉ đi có hai bước đã lặng lẽ quay lại, vừa lúc đó nhìn thấy An Nhiên từ phòng cậu ta phóng ra.

An Nhiên bất đắc dĩ nhắm chặt hai mắt, chuyện gì đây, chỉ sợ hôm nay không thể nói rõ rồi.

Trương Hợp Hoan giả bộ như chưa từng có việc gì xảy ra: “An Nhiên, cô về khi nào đó?”

Lạc Thanh Dương đi qua người canh, hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, giả bộ, đến lúc này cậu còn giả bộ gì nữa?

Đi đến trước mặt An Nhiên: “Như thế nào? Không muốn mời mẹ vào ngồi sao?”

Trương Hợp Hoan cười nói: “Hai người trò chuyện đi, tôi còn có việc cần phải làm.” Cậu liền đóng cửa phòng lại.

An Nhiên tức giận thiếu điều muốn xông đến đánh cho cậu một trận, thời điểm mấu chốt lại như rùa đen rụt đầu, tôi phải giải thích thế nào đây? Làm sao để giải thích đây? Chỉ đành mở cửa để cho Lạc Thanh Dương đi vào trong phòng.

Lạc Thanh Dương nói: “Đây là phòng của con sao?”

An Nhiên gật đầu: “Mẹ nghĩ như thế nào thì nó là như vậy đó.”

Lạc Thanh Dương ngồi xuống: “Đi pha cho mẹ chén trà.”

An Nhiên nói: “Không có nấu nước.”

Lạc Thanh Dương nói: “Vậy qua phòng bên cạnh đem trà qua đây.”

An Nhiên liếc trắng mắt, đi đến phòng bên cạnh gõ cửa, đợi một hồi lâu mới thấy Trương Hợp Hoan mở cửa, An Nhiên xông vào đánh vào mặt và đầu anh, Trương Hợp Hoan bắt lấy hai tay của cô, áp cô ngồi lên giường, An Nhiên mắng: “Anh là đồ nhát gan!”

Trương Hợp Hoan nói: “Đừng để tôi nổi nóng thì chuyện gì tôi cũng dám làm.” Thân thể dùng sức hất tới.

An Nhiên bỗng nhiên có cảm giác như đang quay “Tần Hoài Thập Tam Sai”, mặt ửng hồng cười nói: “Bà ấy đang ở phòng bên cạnh.”

Trương Hợp Hoan nói: “Vậy cô kêu lên đi, xem bà ấy có kịp tới cứu cô không.”

“Đồ biến thái!” An Nhiên đẩy cậu ra, sửa sang lại tóc tai, đi đến lấy chén trà cậu đã pha trước đó cho Lạc Thanh Dương, Trương Hợp Hoan vỗ nhẹ mông cô một cái.

An Nhiên trừng mắt liếc cậu một cái, chỉ giỏi lợi dụng người khác.

Trương Hợp Hoan nói: “Tôi đi sắp xếp chỗ ăn, buổi tối mời bà ấy ăn cơm.”

An Nhiên lắc đầu, tỏ vẻ không cần vội, trước hết cần phải biết lí do bà ấy đến đây trước đã.

Trở về phòng, đem chén trà đặt xuống, Lạc Thanh Dương cầm chén trà lên uống một ngụm nói: “Con thật quá tùy hứng.”

An Nhiên nói: “Con là người trưởng thành rồi, hẳn là có quyền tự do riêng của bản thân.”

“Mẹ chưa từng hạn chế quyền tự do riêng của con, mẹ làm tất cả chỉ vì mục đích muốn quan tâm bảo vệ con, thế giới này chỉ có một mình mẹ là thực sự quan tâm đến con.”

“Con không cần sự quan tâm của mẹ.”

Lạc Thanh Dương không tức giận, thở dài nói: “Mẹ hiểu con bất mãn đối với mẹ, cũng không sao, ít nhất chỉ cần con có thể hiểu rõ rằng mẹ sẽ không bao giờ làm gì gây tổn thương đến con.”

An Nhiên nói: “Nếu mẹ nghĩ vậy thì con không có chuyện gì để nói nữa.”

Lạc Thanh Dương nói: “Con và cậu ấy…”

An Nhiên: “Không liên quan đến mẹ.”

Lạc Thanh Dương gật đầu: “Cậu ta là một người tài giỏi, nhưng con không thể nắm bắt được người đàn ông như vậy.”

An Nhiên nói: “Con vì cái gì mà cần phải nắm giữ anh ấy?”

Lạc Thanh Dương nhìn An Nhiên, An Nhiên cũng không sợ hãi nhìn lại bà ấy.

Trong ánh mắt của Lạc Thanh Dương thì tràn đầy sự khó hiểu, còn mắt của An Nhiên thì lại đầy sự đấu tranh.

Lạc Thanh Dương nói: “Không nắm bắt được ai thì sẽ không có tương lai.”

An Nhiên nói: “Giống như mẹ nắm bắt Nhạc Khai Sơn sao?”

Bình Luận (0)
Comment