An Nhiên nói: “Tôi đang nghĩ sao anh lại muốn ký hợp đồng thu âm với tôi.”
“Cô là ngoại lệ, tôi sẵn sàng viết cho cô một ca khúc mà không cần tiền.”
“Thôi đi, nhìn anh xem coi anh sáng tác cho tôi bài gì, Bến Thượng Hải sao? Dù sao thi cũng không viết bài nào chân thành dành cho tôi, anh chỉ lừa tôi thôi.”
Trương Hợp Hoan nói: “Vậy bây giờ tôi tặng cho cô một ca khúc được chứ? “
An Nhiên nói: “Anh đưa liền đi!”
Trương Hợp Hoan nói: “Không tặng miễn phí được, cô phải trả tôi một cái gì đó.”
An Nhiên nói: “Anh muốn cái gì?”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi đi tắm trước, cô giúp tôi ủ ấm giường đi, đợi tắm xong liền đem bài hát này tặng cho cô.”
“Lưu manh! Lừa đảo!”
Trương Hợp Hoan nói: “Đợi tôi nha.” Cả một ngày diễn phim, vài phân đoạn đánh nhau không nói đến, còn mặc cổ trang mang khăn trùm đầu, trên mặt còn dính cao su chưa rửa sạch sẽ.
An Nhiên ngồi ở trong phòng chờ cậu, một lát đã nghe tiếng nước ào ào vọng ra người, Trương Hợp Hoan ở bên trong gọi cô: “Có muốn tắm chung không?”
An Nhiên nói: “Anh có tin bây giờ tôi sẽ chụp ảnh anh khỏa thân rồi đăng lên mạng không.”
Trương Hợp Hoan nói: “Cô tới đây!”
An Nhiên cắn đôi môi anh đào của mình, cuối cùng vẫn không có dũng khí đi vào, có chút hối hận, cậu ta tắm rửa mình ngồi ngây ngốc ở đây làm gì? Lỡ như tí cậu ta khỏa thân chạy ra đây thì sao? Lỡ như cậu ta có hành vi xấu với mình thì mình phải làm sao bây giờ? An Nhiên suy nghĩ rất nhiều viễn cảnh, mặc dù có chút bối rối nhưng thật ra cô không có chút sợ hãi nào.
Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, An Nhiên đứng dậy nhìn bằng mắt mèo ra ngoài cửa, thấy bên ngoài là mẹ của cô Lạc Thanh Dương.
An Nhiên không tin vào đôi mắt của mình, hoảng hốt che miệng lại, việc này rất phiền phức, Trương Hợp Hoan đang tắm phía trong, mình thì tuy quần áo chỉnh tề nhưng ở trong phòng anh như thế này thì căn bản không thể giải thích rõ được.
An Nhiên nhanh chóng chạy đến phòng tắm nói nhỏ bên cánh cửa: “Trương Hợp Hoan, mẹ tôi đến đây.” Lần đầu tiên cô thừa nhận Lạc Thanh Dương là mẹ mình.
Trương Hợp Hoan không nghe rõ: “Cái gì? “
An Nhiên thò đầu vào trong tìm, Trương Hợp Hoan không kéo rèm tắm, cái gì cô cũng thấy rõ ràng, Trương Hợp Hoan cũng sửng sốt, không lẽ cô ấy muốn tắm chung với mình vậy sao?
An Nhiên che miệng lại, Trương Hợp Hoan trong lòng nghĩ không phải cô nên che mắt lại sao? Anh dùng khăn mặt che đi phần phía dưới: “Cô, cô là muốn làm gì?”
An Nhiên mặt mũi đỏ bừng, nói: “Mẹ tôi đến đây rồi!”
Trương Hợp Hoan bây giờ mới nghe rõ ràng, Lạc Thanh Dương lúc nào không đến mà lại đến lúc này.
“Làm sao bây giờ?”
Khăn mặt trên tay Trương Hợp Hoan rơi xuống, lần này mắt An Nhiên nhìn thẳng vào đó, cái tên không biết xấu hổ này, là cố ý, anh cố ý chọc cô.
Trương Hợp Hoan thở dài, đưa tay xuống nhặt lại chiếc khăn bị rơi.
Lúc này lại nghe tiếng gõ cửa, Trương Hợp Hoan nói: “Không cần lo lắng, bà ấy cũng không biết bên trong có người.”
Trương Hợp Hoan nhanh chóng chạy ra ngoài khi chuông điện thoại vang lên.
An Nhiên cũng nhanh chóng chạy ra tắt điện thoại của mình, chuông điện thoại của cô mà vang lên thì Trương Hợp Hoan nhất định sẽ bị lộ.
Trương Hợp Hoan bảo An Nhiên trốn trong tủ quần áo, sau đó bình tĩnh nói: “Đợi một chút! Tôi đang tắm.” Anh bình tĩnh lau khô nước trên thân mình, mặc quần lót vào, sau đó đi đến tủ quần, An Nhiên trốn trong đó liền lộ ra.
An Nhiên nhìn vào Trương Hợp Hoan đang chỉ mặc độc nhất một chiếc quần lót đứng trước mặt mình, lòng cực kỳ căng thẳng, xấu hổ đến mặt đỏ phừng phừng, tên này khẳng định rất thích khoe thân mình.
Trương Hợp Hoan giả vờ như không thấy, tìm một bộ quần áo sạch sẽ thay, sau đó đóng cửa tủ lại, bình tĩnh đi ra ngoài mở cửa.
Nhìn thấy Lạc Thanh Dương ở bên ngoài, Trương Hợp Hoan giả vờ ngạc nhiên nói: “Lạc Tổng? Bà sao lại đến đây?”
Lạc Thanh Dương nhìn thoáng qua anh, đầu tóc còn chưa lau khô, ánh mắt nhìn vào trong phòng xem xét: “An Nhiên ở đây sao?”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Cô ấy làm sao lại ở trong phòng tôi được, hẳn là đang ở phòng Chiêu Lệ Ảnh nói chuyện, nếu không tin thì bà gọi điện thoại cho cô ấy đi.”
Lạc Thanh Dương nói: “Không cần, cũng như tìm cậu thôi.” Bà đi vào trong phòng.
Trương Hợp Hoan chỉ có thể mời bà ấy vào, quan sát xung quanh một chút coi còn chỗ nào sơ hở không.
Ánh mắt của Lạc Thanh Dương quét qua mọi thứ xung quanh, không thấy dấu vết của con gái mình.
Trương Hợp Hoan nói: “Lạc tổng mời ngồi!”
Lạc Thanh Dương không ngồi xuống: “Tôi có thể sử dụng nhà vệ sinh của cậu một chút không?”
Trương Hợp Hoan đưa tay mời bà cứ tự nhiên. Lạc Thanh Dương có thể là đang hoài nghi anh giấu An Nhiên trong nhà vệ sinh?
Lạc Thanh Dương đi dạo một vòng, còn nhấn nút xả nước, để che giấu một chút.