Trương Hợp Hoan thật ra đã sớm chuẩn bị trước hợp đồng, cậu đưa cho Chiêu Lệ Ảnh xem bản điện tử trước, rồi suy nghĩ rõ ràng thì bàn về chuyện ký hợp đồng sau.
Thật ra cái mà Trương Hợp Hoan muốn chính là hợp đồng quản lý cho Chiêu Lệ Ảnh, nhưng hiện tại công ty quản lý của cô ở Hải Nhuận. Xem xét tình hình trước mắt, công ty kia cực kỳ coi trọng cô ấy, cấp rất nhiều tài nguyên công việc, về phương diện này thì cậu không có ưu thế đặc biệt để tranh với họ, cho nên chỉ có thể lấy lùi làm tiến, trước mắt sẽ ký kết hợp đồng đĩa nhạc với cô.
Phân cảnh của Trương Hợp Hoan cũng đã quay xong rồi, không cần ngồi ở đây, cậu ở đây một ngày thì An Nhiên cũng ở đây một ngày chung với cậu, tuy là trong người đã ôm một túi sưởi nhỏ, nhưng đôi tay bé nhỏ kia vẫn có chút lạnh.
Trương Hợp Hoan đề nghị trở về khách sạn, hai người về đến khách sạn Ảnh Thành, thấy trước cửa khách sạn có một chiếc xe đang đỗ, chiếc xe đó là chiếc xe đưa đón Trần Nghiên Tây quay trở về Liêu Thành sau mỗi lần quay phim.
Nhìn thấy Trương Hợp Hoan, Trần Nghiên Tây chủ động xuống xe chào anh một cái: “Chào thầy Trương.”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Cô Trần, cô gọi tôi như vậy, tôi không thể nhận được.”
Trần Nghiên Tây cười ngọt ngào, tủm tỉm ánh mắt rất thu hút người khác, An Nhiên thấy xem ra cô ấy là đang muốn tán tỉnh Trương Hợp Hoan.
Trần Nghiên Tây nói: “Tôi có chuyện muốn nói với anh một chút, không biết có tiện không?”
An Nhiên nghĩ thầm là đang chê tôi cản đường à, vậy thì để tôi đi, cô nói với Trương Hợp Hoan: “Tôi đi lên trước đây, anh cũng nhanh lên đi.”
Trương Hợp Hoan gật đầu, trong bụng thấy có chút lạ lùng, Trần Nghiên Tây tìm mình để làm gì? Không lẽ thật ra người cô ấy thích là mình? Tuy cô ấy rất ngọt ngào nhưng không phải mẫu người của Trương Hợp Hoan, hơn nữa cô ấy là vợ của Trần Tiêu là hoa đã có chủ, Trương Hợp Hoan trước giờ không có ý gì với người đã có gia đình.
Trần Nghiên Tây nói: “Bên ngoài lạnh lắm, lên xe nói đi.”
Trương Hợp Hoan đi theo cô lên xe, Trần Nghiên Tây đưa cho Trương Hợp Hoan một ly cà phê nóng.
Trương Hợp Hoan nói: “Chị tìm tôi có việc gì?”
Trần Nghiên Tây nói: “Kịch bản anh sửa rất hay, cực kỳ tốt, thầy Trương quả là người có tài năng.”
Trương Hợp Hoan càng nghe Trần Nghiên Tây nói trong lòng càng cảnh giác hơn, Trần Nghiên Tây chắc chắn có chuyện gì đó, chứ không sẽ không vô duyên vô cớ tìm mình.
Trương Hợp Hoan nói: “Cô Trần quá khen, tôi còn lo lắng chị không hài lòng về kịch bản nữa chứ.”
Trần Nghiên Tây nói: “Tôi rất hài lòng, đặc biệt là về phần hiện đại của bộ phim, liền đem đoạn tình cảm với Hạng Thiếu Long có một cái kết hoàn hảo, rất là hay, Thầy Trương, tôi nghe nói bài hát “Nói xa là xa” là do anh sáng tác?”
Trương Hợp Hoan đã hiểu, thì ra là cô ấy hứng thú với âm nhạc của mình, làm mình bị dọa sợ, cứ tưởng rằng cô ấy coi trọng nhan sắc của mình, Trương Hợp Hoan gật đầu, hơi mặt dày nói: “Viết chơi thôi.” Trong đầu nhớ lại thông tin về Trần Nghiên Tây, cô cũng có phát hành một album, hình như là vào năm 2013, cô phát hành một album cá nhân đầu tiên tên “Me, Myself, and I” , đã đạt được giải ca sĩ được yêu thích nhất trong liên hoan âm nhạc CCTV-MTV tại Hồng Kông, Macao và Đài Loan dành cho các ca sĩ.
Trần Nghiên Tây nói: “Thầy Trương, tôi biết mình có chút thất lễ, nhưng mà tôi rất thích phong cách những bài hát của anh, cho nên anh có thể sáng tác giúp tôi một bài được, liệu tôi có được vinh hạnh này không?” Ánh mắt của cô rất chân thành.
Trương Hợp Hoan nói: “Cô Trần hiện nay chị có ký hiệp ước âm nhạc bên ngoài chưa?” Anh không ngại ký hợp đồng với nhiều ngôi sao, dù sao thì Trần Nghiên Tây cũng rất có sức ảnh hưởng ở đây.
Trần Nghiên Tây nói: “Đã ký rồi.” Trong lòng cô có chút cảnh giác, cô chỉ muốn tìm anh sáng tác một ca khúc thôi vậy mà anh lại muốn thương lượng về ký hợp đồng với mình.
Trương Hợp Hoan nói: “Thật đáng tiếc mà.”
Trần Nghiên Tây cực kỳ thông minh, nghe vậy liền hiểu ý của Trương Hợp Hoan thông qua câu nói đó, cười tủm tỉm nói: “Tôi tin rằng sau này chúng ta nhất định sẽ có cơ hội hợp tác với nhau.”
Trương Hợp Hoan gật đầu, Trần Nghiên Tây biết khó mà lùi quả là người không đơn giản. Anh nói mình còn có việc, nên đã chào tạm biệt Trần Nghiên Tây.
Trở về phòng không bao lâu thì An Nhiên đến gõ cửa, vẻ mặt có ý sâu xa: “Ôi, nhanh như vậy đã về, tôi còn tưởng sẽ cùng nhau nói chuyện cả đêm dưới nến chứ.”
Trương Hợp Hoan cười, để cô vào trong phòng: “Tôi với cô ấy không có gì để nói cả, cô ấy muốn tìm tôi sáng tác cho mình một bài hát, tôi đã nhẹ nhàng từ chối.”
“Một minh tinh lớn đến tìm anh sáng tác mà anh không đồng ý sao? Bỏ lỡ một cơ hội tốt rồi.”
Trương Hợp Hoan nói: “Chuyện không mang lại lợi ích thì tôi sẽ không quan tâm.”