Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 710 - Chương 710: Bay Cao Thì Phải Chịu Đao (1)

Chương 710: Bay cao thì phải chịu đao (1) Chương 710: Bay cao thì phải chịu đao (1)

Phó đạo diễn Chu Nãi Văn cùng biên tập Triệu Quảng Bình đã ở trong này làm việc được hai tuần. Trailer bản thô đã được hoàn tất.

Nếu không phải có khúc nhạc đệm là Văn Vịnh Thi, thì Trương Hợp Hoan đã đến từ buổi sáng.

Trương Hợp Hoan đại diện phía sản xuất, cho nên nhân viên công tác đều cực kỳ khách khí với Trương Hợp Hoan. Nhìn thấy Văn Vịnh Thi cũng đến đây, Chu Nãi Văn có chút tò mò. Trùng hợp là, cảnh Văn Vịnh Thi té gãy xương kia là do hắn đạo diễn.

Chu Nãi Văn nói: “Vết thương của Văn tiểu thư sao rồi?”

Văn Vịnh Thi lắc lắc đầu nói: “Vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng cũng đã đỡ hơn nhiều rồi.”

Chu Nãi Văn cảm thán: “Vẫn là trình độ chữa bệnh của Hương Giang tiến bộ, thương cân động cốt một trăm ngày, cô lúc này mới hơn nửa tháng đã gần bình phục.”

“Chỉ là bỏ đi thanh nẹp, dùng phương pháp khác để cố định. Muốn khỏi hoàn toàn phải cần ba tháng.”

Văn Vịnh Thi đương nhiên không thể nói cô đã khỏi rồi, căn bản chính là không giống lẽ thường. Thật ra đến bây giờ cô cũng không nghĩ ra, Trương Hợp Hoan dùng loại phương pháp gì. Hắc ngọc đoạn tục cao gì đó quả thật không như tưởng tượng. Lúc trước cô cũng là nóng đầu mới có thể tin tưởng cậu.

Cũng may mọi người cũng không đặc biệt chú ý đến Văn Vịnh Thi, dù sao cô cũng không còn là người trong tổ kịch. Hôm nay cũng do đi theo Trương Hợp Hoan nên mới tới được, có một số người đã bắt đầu phỏng đoán quan hệ của hai người. Ai cũng biết tai tiếng xung quanh Văn Vịnh Thi rất nhiều, lẽ nào cô nhìn trúng Trương Hợp Hoan? Hình như danh tiếng của hai người cách nhau rất xa.

Chu Nãi Văn phát bản một lần bản trailer thô. Trong trailer chủ yếu là ba diễn viên chính, quay chụp cực kỳ duy mỹ. Văn Vịnh Thi cảm nhận được dòng xoáy lịch sử thông qua trailer. Có thể nói mỗi một cảnh quay đều có thể cắt ra để làm ảnh. Trong lòng cô không khỏi cảm thấy tiếc nuối khôn nguôi. Nếu cô không bị thương, nhân vật của Trần Nghiên Tây vốn là vai diễn của cô.

Văn Vịnh Thi cho rằng vận rủi của cô vẫn chưa biến mất. Sau khi ký hợp đồng với Trương Hợp Hoan, đầu tiên là tay gãy xương, vì vậy ngoài ý muốn phải bỏ vai diễn. Trong khoảng thời gian này cô giống như trúng tà, hồ đồ ký hợp đồng với cậu, thậm chí tin tưởng vào cái cậu gọi là phương thuốc tổ truyền.

Văn Vịnh Thi thậm chí còn hoài nghi có phải mặt hàng này hạ cổ cô cho nên bản thân mới bị cậu khống chế.

Trương Hợp Hoan tương đối hài lòng với trailer, cậu tải về một bản, gửi vào trong nhóm công tác. Một là để Tôn đài trưởng và La Bồi Hồng bình luận một chút, thứ hai là chứng minh bản thân cực kỳ chuyên nghiệp. Vào thời điểm này còn bận công tác.

Đã là giờ cơm, Trương Hợp Hoan bày tỏ muốn mời mấy vị đồng nghiệp ăn cơm, an ủi một chút bọn họ gần đây công tác vất vả.

Vài vị đồng nghiệp trong tổ kịch đồng ý, Chu Nãi Văn đề nghị ăn ngay tại căn tin của quảng điện điện ảnh. Mùi vị không tệ hơn nữa không mở cửa với bên ngoài, cực kỳ thanh tịnh.

Chu Nãi Văn gọi điện thoại đặt phòng, mọi người cùng nhau đi qua.

Lúc vào căn tin, vừa hay gặp được một đoàn người đi qua, Văn Vịnh Thi nghe được trong đám người kia có người dùng tiếng Quảng Đông nói chuyện với nhau. Trong đoàn người nói chuyện có người tóc hoa râm, hai mắt thâm trầm, nuôi râu quai nón.

Văn Vịnh Thi nhận ra người kia là đạo diễn lớn Từ Kha, đi cùng Từ Kha có mấy lãnh đạo của quảng điện điện ảnh. Lúc trước Văn Vịnh Thi có từng gặp mặt Từ đạo diễn ở trong tiệc rượu, nên vội vàng chạy nhanh đến nói: “Chào Từ đạo diễn.”

Từ lão quái nghe được giọng nói quê hương nên đưa mắt nhìn lại, lúc nhìn thấy Văn Vịnh Thi ông cảm thấy cô gái nhỏ này có chút quen thuộc. Phản ứng đầu tiên chính là nghĩ cô là nghệ sĩ ở Hong Kong, chỉ là không nhớ nổi đã gặp nhau ở chỗ nào nên tiếp tục đi về phía trước.

Văn Vịnh Thi thì xấu hổ rồi, mặt cười gượng gạo đến đỏ bừng. Trước mặt mọi người mặt nóng dán mông lạnh, Từ đại đạo diễn căn bản không nhớ được tên của cô, đây là bi ai của những diễn viên nhỏ.

Trương Hợp Hoan thấy ở trong mắt, trong lòng âm thầm cảm thán. Văn Vịnh Thi lăn lộn trong giới mười năm nhưng lại không hề có cảm giác tồn tại, khó trách hiện tại cô một lòng muốn thành danh.

Chu Nãi Văn hỏi: “Vừa rồi chính là Từ Kha đạo diễn phải không?”

Trương Hợp Hoan gật gật đầu nói: “Là ông ấy, tôi cũng là lần đầu tiên gặp, hẳn nên tìm ông ấy ký cái tên. Tôi là fan phim của ông ấy.” Thật ra cậu cố ý nói như vậy, dụng ý chủ yếu là giúp Văn Vịnh Thi hoá giải xấu hổ.

Thang máy chỉ có một, bọn họ chờ Từ Kha đi trước rồi mời vào thang máy. Lúc cửa chuẩn bị đóng, có người chạy tới. Trương Hợp Hoan có lòng tốt nhấn nút mở cửa.

Sau khi người đi vào thang máy, mọi người ở đây đều nhận ra rõ ràng đôi mắt lấm la lấm lét của Dương Tử. Mặt hàng này đang nổi hai năm nay, sau khi tiến vào cũng không thấy nói tiếng cảm ơn. Có thể là cảm thấy mọi người đều đang nhìn hắn, hắn rõ ràng có chút không vui, lật mí mắt, thể hiện ra dáng vẻ đại minh tinh.

Bình Luận (0)
Comment