Trương Hợp Hoan đi tìm quản lý ảnh thành phương Bắc - Tôn chủ nhiêm, hy vọng anh ta có thể ra mặt giải quyết với mâu thuẫn với thôn Bạch Tháp Câu.
Tôn chủ nhiệm nói: “Trương chủ nhiệm, không phải chúng tôi không chịu hỗ trợ, mà là hiện tại chuyện lớn như vậy, liên qua đến mạng người, tôi có ra mặt cũng vô dụng. Tôi thấy biện pháp tốt nhất chính là bồi thường. 500.000 đối với các cậu mà nói cũng không nhiều, miễn đi rủi ro, chậm trễ tiến độ quay thì tạo nên tổn thất lớn hơn nũa.”
Trương Hợp Hoan vừa nghe thì biết là mặt hàng này chung chỗ với đám người kìa. Một mạng người bồi thường 500.000 cũng không nhiều, nhưng mà vấn đề là cái chết của Cổ Đức Giang và tổ kịch không có nửa điểm liên quan. Tổ kịch không thể gánh vác trách nhiệm này.
Trương Hợp Hoan nhắc đến chuyện cúp điện hôm qua, bên cung cấp điện kiểm tra đã có kết quả là vì bị ai đó phá hư, có người cắt đứt cáp điện.
Tôn chủ nhiệm tỏ vẻ tối hôm qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn, tận lực cam đoan sẽ không phát sinh chuyện như thế.
Trương Hợp Hoan hoài nghi chuyện điện bị cắt có liên quan rất lớn đến dân làng Bạch Tháp Câu. Chuyện này cũng làm cho cậu có chút đau đầu. Cảnh sát cũng không có khả năng trong vòng hai mươi tư giờ có thể giúp bọn họ an toàn. Có câu cường long không thể ép địa đầu xà, nếu không thể giải quyết mâu thuẫn căn bản, về sau sự tình giống vậy vẫn sẽ phát sinh.
Trương Hợp Hoan trước tiên là đi tìm La Bồi Hồng thương lượng một chút. La Bồi Hồng cũng đồng ý biện pháp của đi thay người, bất quá chuyện này phải báo lên đài trưởng Tôn Thụ Lập. Chỉ cần ông ta gật đầu, bà liền đi tìm ông giải thích tình huống rõ ràng.
Trương Hợp Hoan quyết định vẫn là để cậu đi nói chuyện với Tôn Thụ Lập.
Vốn tưởng rằng cũng bị Tôn Thụ Lập mắng té tát một trận, không nghĩ tới việc Tôn Thụ Lập không có phát hỏa. Xử lý chuyện trong ngành điện ảnh lâu như vậy, chuyện gì ông ta đều đã trải qua. Tôn Thụ Lập đưa cho cậu một địa chỉ, để cậu nắm bắt thời gian đi một chuyến đến Thiết Lĩnh, chuẩn bị chút lễ vật chúc tết.
Trương Hợp Hoan thế mới biết người mà Tôn Thụ Lập bảo cậu đi tiếp là Triệu Lão Căn có tiếng tăm lẫy lừng ở giới giải trí. Triệu Lão Căn lúc trước ở trong giới hài kịch được gọi là vương giả, ở trong nước nhất là khu vực Đông Bắc có ảnh hưởng rất lớn.
Bởi vì lúc trước Tôn Thụ Lập có cùng ông ta hợp tác mua phim, Triệu Lão Căn mỗi lần đi Nam Giang, Tôn Thụ Lập đều tiếp đãi, hai bên coi như là bằng hữu quen thuộc.
Tôn Thụ Lập để cho Trương Hợp Hoan đi là có hai nguyên nhân. Một là sắp đến tết rồi, tìm người giúp đỡ ít nhiều cũng phải đi theo lộ trình. Hai là Thiết Linh rất gần Liêu Thành, lái xe không đến hai giờ. Trong điện thoại không thể nói rõ ràng chuyện này, vẫn là Trương Hợp Hoan trực tiếp gặp mặt vẫn tốt hơn. Ông giới thiệu Trương Hợp Hoan là cháu trai bên ngoại của ông.
Trương Hợp Hoan đối với vị nhân vật tuyền kỳ Triệu Lão Căn này đã ngưỡng một từ lâu. Trong quá khứ cậu không quen biết với ông. Thời điểm cậu nắm Tinh vực trong tay, Triệu Lão Căn đã mờ nhạt trên sân khấu. Trước đó không lâu, Triệu Lão Căn rời khỏi diễn tập xuân vãn, 2011 trở thành tiết mục cuối cùng tại tiết mục Xuân vãn cuối cùng của ông.
Trương Hợp Hoan lái xe đi đến Thiết Lĩnh, bốn giờ chiều đi đến chỗ ở Lão Triệu Căn.
Trước mắt là một mảng nông trang, cách nội thành Thiết Lĩnh không xa. Triệu Lão Căn xuất thân từ nông thôn, tuổi tác ngày càng cao, càng ngày càng thích cuộc sống điền viên. Hai năm này bắt đầu mờ nhạt khỏi sân khấu, tinh lực chủ yếu là dùng để bồi dưỡng đồ đệ và phương diện quay chụp điện ảnh truyền hình
Bởi vì Tôn Thụ Lập có nói chuyện qua, cho nên đến trước cổng an ninh nghiệm chứng thân phận Trương Hợp Hoan, rồi sau đó cho cậu đi qua.
Trương Hợp Hoan đi xe vào trung tâm nông trang. Nơi này là một nông trang nhỏ, bên ngoài có hai nhà kính rau lớn.
Trương Hợp Hoan dừng xe trên đất trống, cách đó không xa là hai con chó đang uể oải phơi nắng.
Một người đàn ông vừa đen vừa gầy đi đến phía cậu rồi chủ động hô: “Đến rồi!”
Trương Hợp Hoan nhận ra anh ta là Tống Bảo Lợi, nghệ danh là Hiểu Bảo, là đệ tử đắc ý của Triệu Lão Căn, năm trước đã bắt đầu nổi tiếng.
Tống Bảo Lợi làm người tương đối hiền lành, cười lên lộ ra hàm răng trắng. Trương Hợp Hoan cũng vui vẻ: “Chào thầy Tống.”
Tống Bảo Lợi nhanh chóng xua tay: “Đừng vậy. Ở đây chỉ có sư phụ tôi là thầy, cậu chỉ cần gọi tên tôi là được. Người anh em, cậu tên gì?”
“Trương Hợp Hoan!”
“Ha ha. Tên hay. Xin chào, mời vào.” Tống Bảo Lợi nói chuyện thân thiện.
Trương Hợp Hoan nhìn xung quanh: “Thầy Triệu đâu?”
“Sư phụ tôi ở trong lều lớn hái rau. Không phải có khách đến sao, sư phụ còn muốn đích thân xuống bếp nấu cơm chiêu đãi cậu.”
Trương Hợp Hoan có chút thụ sủng nhực kinh. Xem ra mối quan hệ của Tôn Thụ Lập và Triệu Lão Căn không bình thường. Với mặt mũi của cậu thì khẳng định sẽ không được vị đại gia này chiêu đãi long trọng như vậy.