Trương Hợp Hoan đi đến phía sau cốp xe ôm ra hai bình rượu Mao Đài, Tống Bảo Lợi đến hỗ trợ, Trương Hợp Hoan đưa hai cây thuốc cho anh ta, Tống Bảo Lợi nói: “Sư phụ tôi không nhận lễ, cậu tới thôi còn mang theo đồ.”
Trương Hợp Hoan nói: “Anh Bảo, tôi cũng chỉ mang đến giúp cậu tôi thôi.”
Trương Hợp Hoan ôm hai bình rượu đến, Tống Bảo Lợi cầm theo hai cây thuốc. Thời điểm đi ra khỏi tiểu viện, nhìn thấy Triệu Lão Căn cầm theo một rổ rau dưa từ bên trong đi ra, Trương Hợp Hoan chạy đến hô: “Thầy Triệu, chào ngài. Cậu tôi bảo tôi đến chúc tết ngài.”
Triệu Lão Căn cười nói: “Quá khách khí rồi, cậu chính là cháu trai Tiểu Trương sao?”
Trương Hợp Hoan gật gật đầu: “Đúng vậy. Tôi là Trương Hợp Hoan.”
Triệu Lão Căn vui nói: “Bộ dạng tiểu tử cậu thật tuấn tú, không giống với đám đồ đệ xiêu vẹo của tôi.”
Tống Bảo Lợi nói: “Sư phụ, tụi con trông xiêu vẹo là chuyện đáng mừng.”
“Đúng vậy, đáng mừng.”
Trương Hợp Hoan đi theo Triệu Lão Căn vào phòng, gặp được hai đồ đệ khác của Triệu Lão Căn, là Tống Quốc Phong và Dương Thư Lâm. Vài người khách khí với Trương Hợp Hoan, Trương Hợp Hoan không khỏi nhớ đến Dương Tử, hiện tại đệ tử hot nhất của Triệu Lão Căn phải kể tới anh ta. Không biết nghĩ như thế nào, may mắn thay Dương Tử không xuất hiện ở đây.
Trương Hợp Hoan phát hiện mình nên ít làm chuyện đắc tội với người khác là tốt nhất. Oan gia ngõ hẹp, không biết khi nào sẽ gặp gỡ.
Triệu Lão Căn đối có chút coi trọng với cháu trai này của Tôn Thụ Lập, tự mình xuống bếp nấu cơm, làm con gà hầm nấm, dưa chua thộn thêm hai một phần rau xào Đông Bắc.
Trương Hợp Hoan cũng không tiện vừa đến đã nói đến chuyện nhờ vả. Đợi đến thời điểm xong cơm chiều, đi theo bọn họ cởi giày ngồi lên kháng.
Triệu Lão Căn để cho Dương Thư Lâm mở hai bình rượu Mao Đài. Trương Hợp Hoan nói: “Thầy Triệu, buổi tối tôi còn phải quay về, sẽ không uống rượu.”
Triệu Lão Căn nói: “Quay về làm gì? Trời đã tối rồi, đi cũng không an toàn, ở lại chỗ của tôi đi rồi sáng mai lại đi. Đại diện cậu của cậu uống vài chén.”
Trương Hợp Hoan gật gật đầu, cậu đối với xuất thân của Triệu Lão Căn có chút hiểu biết. Biết người này tuy không được nhận sự giáo dục cao đẳng nhưng mà trời sinh cơ trí, EQ cực cao, kinh nghiệm phong phú đều được tích lũy từ trong xã hội mà ra.
Sau khi uống vài chén rượu Triệu Lão Căn dùng ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng Trương Hợp Hoan nói: “Tiểu Trương, cậu lần này không phải đơn giản là chúc tết tôi đúng không?”
Trương Hợp Hoan gật gật đầu: “Đúng, tôi còn có chuyện công việc còn muốn làm phiền thầy Triệu.”
Triệu Lão Căn nói: “Chuyện công việc thì chỉ cần gọi điện thoại là được, còn mất công chạy đến đây một chuyến.” Tuy ngoài miệng là nói như thế nhưng trong lòng ông rất là tán đồng, đặc biệt là đến cửa thể hiện thành ý. Tôn Thụ Lập là người làm việc có chừng có mực.
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi đối với thầy Triệu đã ngưỡng mộ từ lâu, thật ra đã sớm nghĩ đến chào hỏi ngài, lần này vừa vặn có cơ hội. Cảm ơn thầy Triệu đã tiếp đãi.” Cậu bưng chén rượu lên mời Triệu Lão Căn.
Triệu Lão Căn uống chén rượu này rồi nói: “Nói đi, đến cùng là chuyện gì?”
Trương Hợp Hoan đem chuyện xảy ra gần đây nói lại một lần. Triệu Lão Căn nghe xong, để cho Dương Thư Lâm cầm điện thoại đi động của ông đến đây, ông gọi điện thoại cho chủ tịch Tần Đông của tập đoàn ảnh thành phương Bắc. Sau khi điện thoại được kết nối, ông chỉ đơn giản nói vài câu, đơn giản nói cho đối phương biết tổ kịch “Tầm Tần Ký” là một hạng mục của bằng hữu ông, để cho đối phương chiếu cố nhiều hơn.
Triệu Lão Căn cúp điện thoại nói với Trương Hợp Hoan chỉ cần quay về quay phim bình thường, về sau sẽ không có gì phiền toái. Trước mắt chuyện ở ảnh thành sẽ có người đại diện phụ trách.
Tảng đá trong lòng Trương Hợp Hoan cuối cùng cũng được bỏ xuống. Nếu không phải gặp phiền toái, Tôn Thụ Lập cũng không mời ra tòa đại phật này.
Đêm đó Trương Hợp Hoan ngay tại bên trong nông trang, gọi điện thoại cho Khương Gia Tuấn nói anh ta có thể khởi động máy quay lại bình thường, rồi đem chuyện gặp mặt Triệu Lão Căn nói lại với Tôn Thụ Lập.
Tôn Thụ Lập mừng rỡ chuyện lớn thành chuyện nhỏ. Đối với bọn họ mà nói cũng không có gì quan trong hơn chuyện quay phim.
Gọi điện thoại xong, điện thoại nhanh chóng hết pin. Trương Hợp Hoan chợt nhớ đến trong xe có sạc, thế là đến xe lấy. Bên ngoài tuyết rơi nhỏ, nhìn thấy một bóng dáng cô độc, đứng ở trong sân hút xì gà, tập trung nhìn thì thấy là Triệu Lão Căn.
Trương Hợp Hoan hô: “Thầy Triệu, ông còn chưa ngủ sao?”
Triệu Lão Căn nói: “Đi ra hít thở không khí mới mẻ.”
“Bên ngoài lạnh lẽo, ông mặc nhiều một chút.” Trương Hợp Hoan trong lòng thầm nghĩ, xem ra tâm tình của ông ta cũng không được tốt lắm. Trước đó không lâu Ương Thị tuyên bố tin tức cuối năm ông rời khỏi. Với ông mà nói hẳn là không cam lòng.