Trương Hợp Hoan gửi kịch bản “Thiện nữ u hồn” cho Trần Tiêu, để anh ta nghiên cứu trước, đặc biệt nhắc nhở Trần Tiêu cần phải giữ bí mật. Cho dù là quản lý Lê Đan cũng đừng nói cho cô ta biết.
Tham gia xong buổi bái thần đầu năm của tổ kịch, Trương Hợp Hoan đại biểu phía nhà sản xuất phát lì xì cho nhân viên công tác. Kịch tổ vẫn đang trong quá trình quay chụp như bình thường, dựa theo tiến độ trước mắt trước ngày 15 tháng Giêng có thể hoàn thành công tác quay chụp ở ảnh thành phương Bắc.
Phần diễn của Trần Nghiên Tây đã được quay hoàn tất, cô cũng sẽ trở về Thai Đảo trong hôm nay. Sau khi nghỉ ngơi một đoạn thời gian, giữa tháng sau sẽ đến Hoành Điếm hội họp với tổ kịch tiếp tục quay chụp. Cô đặt vé máy bay buổi tối từ Hỉ Đô đến thẳng Thai Đảo.
Trương Hợp Hoan vừa vặn cũng phải đi Hỉ Đô gặp Từ Kha, nên lên xe bảo mẫu của cô.
Trần Nghiên Tây nghe nói Chiêu Lệ Ảnh đã ký hợp đồng âm nhạc với Trương Hợp Hoan, trên đường đi hỏi chuyện này có phải là sự thật hay không.
Trương Hợp Hoan gật gật đầu nói: “Đúng là có chuyện này.”
Trần Nghiên Tây nói: “Cô gái nhỏ đó thật sự rất có tài năng.”
Đã khai máy một đoạn thời gian, Trương Hợp Hoan rất quen thuộc với những diễn viên này. Trần Nghiên Tây sinh năm 83, cô lớn hơn Chiêu Lệ Ảnh bốn tuổi. Gọi là cô gái nhỏ cũng không có gì không ổn. Đừng thấy cùng tồn tại trong một tổ kịch, Trần Nghiên Tây và Chiêu Lệ Ảnh cũng không quá thân cận. Trần Nghiên Tây thuộc loại người bên ngoài cực kỳ dễ tiếp cận, nhưng bên trong cực kỳ khôn khéo. Vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định với những diễn viên xung quanh, cũng không phải là vẻ cao cao tại thượng, có nhiều người làm như vậy là để bảo vệ bản thân.
Hơn nữa hiện tại trong giới sẽ không tự giác mà phân chia khu vực. Ví dụ như đạo diễn Khương Gia Tuấn là người cầm đầu Hong Kong, Trương Hợp Hoan, Chiêu Lệ Ảnh và đa số diễn viên là người đại lục. Trần Nghiên Tây tương đối cô đơn, cô thuộc về Thai Đảo. Cho tới hôm nay hai bờ sông ba mảnh đất vẫn luôn bình an vô sự, chỉ đoạ võ thuật Đàm Kiện từng phát sinh một ít va chạm với hai diễn viên võ thuật. Nhưng mà rất nhanh đã được giải quyết ổn thoả. Lần này trong quá trình diễn viên quần chúng gây chuyện, Đàm Kiện và những diễn viên võ thuật vì có cùng chung mối thù, cho nên quan hệ ngày càng được sít gần.
Tổng thể mà nói bầu không khí của tổ kịch hiện tại xem như hài hoà, gần đây Trần Nghiên Tây đang chuẩn bị chuyện ra đĩa nhạc. Thật ra cô cũng không khác một tài nữ là bao, lần này quay về Thai Đảo cũng không phải để nghỉ ngơi mà là chuẩn bị album “Me, myself and I”. Cô đã ký hợp đồng với Phúc Mậu, trước mắt đang chuẩn bị ra mắt album, mười ca khúc trong album do chính cô viết lời, nhạc do hợp tác với người khác để hoàn thành.
Tuy rằng không yêu cầu Trương Hợp Hoan viết nhạc được, nhưng cũng không gây trở ngại việc cô thỉnh giáo Trương Hợp Hoan. Trên đường đi cô đưa ca khúc cô viết cho Trương Hợp Hoan xem, trưng cầu một chút ý kiến của cậu.
Trương Hợp Hoan nhìn một chút.
Vẻ mặt Trần Nghiên Tây thật sự muốn trưng cầu ý kiến của cậu: “Anh cảm thấy tôi viết ca khúc này thế nào? Có điều gì không hợp lý thì anh cứ nói.”
Trương Hợp Hoan cười đáp: “Xấu tốt đều có thể nói sao?”
Trần Nghiên Tây gật gật đầu: “Đều có thể nói.”
Trương Hợp Hoan nói: “Có bản demo không? Tôi nghe xong sẽ đưa ra bình luận.”
Trần Nghiên Tây tìm bài “Câu chuyện về thành nhỏ của chú”, đưa tai nghe cho Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan cẩn thận nghe một lần, cười nói với Trần Nghiên Tây: “Trước tiên nói về giọng hát của cô, tựa như nhân vật điện ảnh của cô, tuy rằng không hoàn mỹ nhưng mà bình dị gần gũi.”
Trần Nghiên Tây chớp chớp mắt: “Anh đang nói giọng của tôi rất bình thường.”
“Không phải bình thường, mà là truyền cảm, thanh âm giản dị tự nhiên, không thêm kỹ xảo nhưng rất dễ dàng hát chạm đến trái tim của người khác. Có chút giống phong cách của Lưu Nhược Anh.”
Trần Nghiên Tây bật cười: “Nếu là chị Anh thì tôi thật sự không bì nổi.” Thật ra trong lòng cô cũng không cho rằng giọng hát của mình kém bao nhiêu. Cô để Trương Hợp Hoan nói ra ý kiến về ca từ và giai điệu.
Trương Hợp Hoan ho khan một tiếng rồi nói: “Tổng thể mà nó, năng lực biểu hiện ngôn ngữ của cô thấp hơn năng lực âm nhạc.”
Nụ cười của Trần Nghiên Tây có chút cứng ngắc, cô khá tự tin với trình độ viết lời của mình. Nhưng Trương Hợp Hoan vừa đánh giá, giống như không đúng tý nào. Cô còn chưa nói gì, trợ lý một bên đã không nghe nổi nữa: “Ngài Trương, hình như đánh giá của ngài không công bằng. Âm nhạc của chị Trần được nhà chế tác nổi tiếng công nhận.”
Trần Nghiên Tây nói: “Không sao, anh cứ tiếp tục nói.” Cô có giáo dưỡng rất tốt, tuy rằng trong lòng có chút mắt hứng nhưng biểu hiện vẫn cực kỳ khiêm tốn.