Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 730 - Chương 730: Năm Mới Vui Vẻ (5)

Chương 730: Năm mới vui vẻ (5) Chương 730: Năm mới vui vẻ (5)

Trương Hợp Hoan nói “Tôi là người luôn nói chuyện trực tiếp, album này của cô không có một phong cách thống nhất, hầu như mỗi một bài hát đều có một phong cách khác nhau. Cửa lớn năm hoa, tựa như đông bắc hỗn loạn.”

Vẻ mặt Trần Nghiên Tây đã sắp không còn nhịn được, gương mặt có chút xấu hổ. Trong thời gian quay chụp ở Liêu Thành, cô không chỉ một lần nếm qua đông bắc hỗn loạn. Đương nhiên rõ ràng Trương Hợp Hoan đang ẩn dụ cái gì.

Trương Hợp Hoan tiếp tục chậm rãi nói: “Ca khúc “Câu chuyện về thành nhỏ của chú” thêm vào “Câu chuyện về thành nhỏ” tương đối không ăn khớp. Nhưng còn có chút lời văn miêu tả câu chuyện, đầy đủ thì là miêu tả câu chuyện giữa cô và chú mình. Có thể nói trên cơ bản ca khúc miêu tả đầy đủ nội dung, ít nhất cũng đã kể hết rành mạch câu chuyện.”

Trần Nghiên Tây nói: “Tôi rất thích câu chuyện thành nhỏ trong bài hát này, ca khúc này cũng là kinh điển trong lòng tôi. Tôi dùng phương thức này biểu đạt sự sùng bái với Đặng Lệ Quân, cũng là một loại biểu đạt ôm ấp tình cảm. Niên đại của chú tôi, Đặng Lệ Quân chính là thần tượng của toàn dân.”

Trương Hợp Hoan mỉm cười nói: “Chị Trần, khả năng chị đã lý giải nhầm từ kinh điển. Kinh điển chân chính có thể vượt qua thời đại, thậm chí vượt qua thời không. Tôi cũng cực kỳ thích chị Quân, nhưng tới hiện tại kinh điển không chỉ dùng để sùng bái, mà dùng để tưởng nhớ.”

Trần Nghiên Tây bị đánh giá của Trương Hợp Hoan làm cho tâm tình cực kỳ khó chịu, nhưng mà chính bản thân cô chủ động nhờ người ta đánh giá. Trong lòng thầm than người ta hay nói tự tìm ngược, đại ý chắc là như thế này.

Bình luận của Trương Hợp Hoan còn chưa ngưng hẳn: “Có thể vì tiếng Anh không phải tiếng mẹ đẻ của cô, cho nên cô nói tiếng Anh có chút không lưu loát. “You are so wonderful, you are so beautiful”, những câu từ không ý nghĩa như vậy rất ảnh hưởng tới âm luật. Nhưng mà khi cô hát đến “Aha, em biết em không hoàn mỹ” đã bù lại tất cả. Để cho người nghe ý thức được bản thân cô không vốn không phải là một ca sĩ chuyên nghiệp.”

“Đủ rồi!” Trần Nghiên Tây nghe đến đây rút cuộc không nhịn được nữa. Cảm giác dưới bình luận của cậu cô không có chỗ trú thân, thậm chí thương tích đầy mình.

Trương Hợp Hoan thấy cô xấu hổ và giận dữ đến mức gương mặt hơi đỏ hồng, cười cười nói: “Mỗi người một cảm nhận, cô không cần quá để ý.”

Trần Nghiên Tây nói: “Cảm ơn anh chỉ ra chỗ sai, có phải sắp đến Hỉ Đô rồi không?” Cô không muốn tiếp tục nghe Trương Hợp Hoan bình luận. Vì album này, cô đã chuẩn bị suốt bốn năm, viết lời hao phí lượng lớn tâm huyết của cô. Mỗi khi sinh ra linh cảm, cô đều lập tức ghi lại, có mấy chỗ ca từ đã được sửa lại mấy trăm lần. Trần Nghiên Tây đương nhiên rõ ràng không ngờ sẽ bị Trương Hợp Hoan đánh giá thấp ở phương diện ca từ.

Dựa theo đánh giá của Trương Hợp Hoan, cô căn bản không thích hợp làm ca sĩ. Trần Nghiên Tây cho rằng cậu đang trả thù, có lẽ là trả thù cô lần trước không chịu ký hợp đồng âm nhạc với cậu. Lúc này cô chuyển hướng đề tài, không muốn tiếp tục tham khảo ý kiến của cậu. Không thể phủ nhận lời bình của Trương Hợp Hoan đã đánh vỡ lòng tự tin của cô.

Trương Hợp Hoan đang hứng thú nói chuyện: “Thật ra chị Trần hẳn là nên đi theo lộ tuyến của Lưu Nhược Anh, tạo dựng hình tượng tỷ tỷ nhà bên.”

Trần Nghiên Tây không nói chuyện, ánh mắt hướng về bên ngoài cửa xe, lấy phương thức lặng lẽ biểu đạt sự kháng nghị với Trương Hợp Hoan. Trương Hợp Hoan cười lạnh nhạt, cậu cũng không phải cố ý nhắm vào Trần Nghiên Tây. Mà đang nghiêm túc bày tỏ quan điểm, album này tồn tại vấn đề rất lớn. Trần Nghiên Tây muốn dựa vào album này bộc lộ tài năng của mình ở giới âm nhạc, khả năng không lớn.

Trần Nghiên Tây bỏ rất nhiều tâm huyết vào album này, đương nhiên có kỳ vọng rất cao. Vốn tưởng rằng có thể đạt được sự khẳng định của Trương Hợp Hoan, kết quả lại đụng phải một mũi đầy bụi. Có giáo dưỡng tốt đến đâu cũng không nhẫn nhịn được.

Trương Hợp Hoan không cừu không oán với Trần Nghiên Tây, chỉ là có chút không thích phương thức xử thế của cô, cảm giác có chút giả tạo. Thật ra nghệ sĩ ở chỗ cô hơn phân nửa đều là cái dạng này, giáp mặt một dạng sau lưng một dạng. Muốn sinh tồn trong kẽ hở, đầu cơ kiếm ăn trong chính sách, cho nên tính cảnh giác tương đối cao.

Điện thoại di động của Trần Nghiên Tây vang lên, cô nhìn thoáng qua, là điện thoại của Trần Tiêu. Trên mặt nhất thời sinh động hẳn, liếc mắt nhìn Trương Hợp Hoan một cái. Trong lòng cô rất muốn cậu tránh đi, Trương Hợp Hoan có muốn tránh cũng không được. Cũng không thể mở cửa xe nhảy xuống được.

Trần Nghiên Tây hướng về phía cửa kính xe: “Hi, xin chào!”

Trương Hợp Hoan nhắm mắt giả bộ ngủ, nhưng dù sao lỗ tai cũng không thể giống ánh mắt, muốn đóng thì có thể đóng. Trần Nghiên Tây ở một bên nhỏ nhẹ nói chuyện, không khó nghe ra đối tượng nói chuyện với cô chính là Trần Tiêu. Xem ra hai người khẳng định có bước tiến trong chuyện tình cảm.

Bình Luận (0)
Comment